Đây là một tiết mục flop thảm hại, cả đài truyền hình lẫn nhà đầu tư đều không ôm bất cứ hy vọng nào với show này, khách mời cố định chỉ có ba người vô cùng đáng thương.
Một vận động viên A, một nhà văn B và một diễn viên vô danh O.
Show giải trí của họ không có nội dung cốt lõi mà chỉ là ba người đến từng địa phương trải nghiệm cuộc sống, chịu khổ chịu tội, sau đó không có sau đó nữa.
Diễn viên vô danh O cảm thấy mình hệt như đầy tớ đáng thương đi theo chủ tử bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.
Bởi vì trong tiết mục cùi bắp này từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình cậu gánh vác mà thôi!
Vận động viên A ngoại trừ làm việc nặng thì cái gì cũng không nhờ cậy được, đã vậy còn ăn nhiều, chớp mắt một cái đã chạy ra ruộng rèn luyện thân thể.
Nhà văn B mỗi ngày đều u sầu rơi lệ nhìn đất đai cằn cỗi, thường xuyên nhập định, sau đó nảy ra cảm hứng lội xuống nước sông chảy xiết bắt đầu làm thơ.
Còn diễn viên vô danh O thì sao?
Nhiệm vụ hàng ngày của cậu chính là tìm chỗ ở, tìm đồ ăn, tìm người.
Cứ như bảo mẫu vậy.
Diễn viên vô danh O vừa xào rau vừa mắng nhà sản xuất một trăm lần, sao số cậu lại khổ thế chứ.
Muốn về nhà cơ.
Nhưng hủy hợp đồng phải bồi thường gấp đôi.
Thôi bỏ đi.