Tinh Võ Môn

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà ga xe lửa Thượng Hải là một đống hỗn loạn. Tống tổng trưởng cả ngực bụng đều trúng đạn đã được đưa ngay vào bệnh viện Thiết Đạo ở ngay cạnh nhà ga xe lửa, thực ra đạn cũng không có bắn trúng vào những chỗ yếu hại, lấy được đầu đạn ra là có thể cứu được, nhưng đáng tiếc chính là đầu đạn lại mang chất kịch độc, điều này có ý nghĩa là: Tống tổng trưởng đã không thể cứu lại được rồi!

Đến khi Vương Chí Đạo cùng Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông, Nông Kính Tôn chạy tới được bệnh viện Thiết Đạo thì Tống tổng trưởng đã lâm vào trong hôn mê, chỉ cách cái chết không còn xa nữa. Trước cửa phòng bệnh tập trung rất nhiều người của Đồng Minh hội, mỗi người vẻ mặt đều vô cùng bi phẫn.

Tôn Đại Chu đang ở đó, nhìn thấy đám người Vương Chí Đạo, liền tiến lên nghênh đón, thở dài nói: "Giải phẫu xong rồi, đầu đạn cũng lấy được ra, nhưng đầu đạn bắn trúng Tống tổng trưởng lại có mang chất kịch độc, Tống tổng trưởng chỉ sợ ông ấy..."

Hắn bỏ lửng câu nói không nói tiếp, nhưng bọn người Vương Chí Đạo rõ ràng là hắn có ý tứ gì.

Nông Kính Tôn vội vàng hỏi: "Hung thủ là ai, đã bắt được hắn chưa?"

Tôn Đại Chu lắc đầu, thở dài nói: "Để cho hắn đào thoát mất rồi, ngay cả tướng mạo của hắn chúng ta cũng không nhìn thấy rõ, không biết hắn là ai vậy!"

Lưu Chấn Đông phẫn nộ nói: "Không cần hỏi, nhất định là thằng tiểu Nhật Bản Sơn Khẩu Dụ Nhân kia làm ra, thằng chó đẻ, bọn chúng quả là quá vô pháp vô thiên rồi!"

Vương Chí Đạo thế nhưng lại lắc đầu, hắn nói: "Việc này chưa chắc là do Sơn Khẩu Dụ Nhân làm ra, Sơn Khẩu Dụ Nhân đã lập kế hoạch hạ độc đối phó Tống tổng trưởng cùng Tôn, Hoàng hai vị tiên sinh. Thu Dã bị bắt, chuyện hạ độc đã thất bại, hắn có lẽ sẽ nghĩ biện pháp khác để ám sát mấy người Tống tổng trưởng, nhưng tuyệt đối không thể làm công khai lộ liễu như vậy, lại càng không thể nào vừa mới phát động hành động huyết tẩy Tinh Võ Môn xong, lập tức lại động thủ ám sát Tống tổng trưởng. Phải biết rằng Tống tổng trưởng là một đại nhân vật cả nước biết tiếng, bên người có rất nhiều vệ sĩ, ám sát được ông ấy rất hao tổn thời gian bài binh bố trận, Sơn Khẩu Dụ Nhân hành động không có khả năng nhanh đến như vậy! Càng quan trọng hơn, đó là Tống tổng trưởng cùng rất nhiều nhân vật chính khách trọng yếu của Nhật Bản có giao tình, Sơn Khẩu Dụ Nhân phái Thu Dã hạ độc mọi việc đều phải lén lút tiến hành, không dám để cho người ta biết được. Hơn nữa hắn mới cùng Tống tổng trưởng đạt thành hiệp nghị, che dấu cho hành vi tội phạm của bản thân hắn, vừa cao hứng còn không kịp, sao lại có thể ngu xuẩn như vậy mà đem chính mình đẩy ra trước đầu sóng ngọn gió, làm ra dạng chuyện tình bất lợi với hắn như vậy?"

Lưu Chấn Đông nghe vậy trừng mắt hỏi lại: "Theo ngươi nói như vậy, sự tình Tống tổng trưởng bị giết cùng đám tiểu Nhật Bản không có quan hệ hay sao? Như vậy ngươi nói qua một chút, chuyện này vậy thì do ai làm?"

Vương Chí Đạo vốn định bật thốt ra "chính là Viên đại đầu làm", nhưng là vừa định nói lại nghĩ lại, sự tình Viên đại đầu phái người ám sát Tống tổng trưởng trước mắt là một bí mật, chính mình không có chứng cớ đã vội nói ra ngoài, chỉ sợ người của Đồng Minh hội chẳng những sẽ không tin tưởng, còn có thể hoài nghi động cơ của mình, đến lúc đó chính bản thân mình lại phải chịu phiền toái.

Cố gắng nhớ lại một chút trong lịch sử đã ghi chép lại nguyên nhân cái chết của Tống tổng trưởng, cùng với một vài thủ đoạn trinh thám ở kiếp trước chính mình đã từng học qua, Vương Chí Đạo liền có chủ ý, liền đem mạch chuyện nói tránh đi: "Nếu như muốn điều tra ra ai ám sát Tống tổng trưởng cũng không phải là khó khăn lắm. Tống tổng trưởng không phải là một nhân vật bình thường, muốn ám sát được ông ấy phải lên kế hoạch trước một thời gian, mà trong khoảng thời gian lên kế hoạch ám sát dạng nhân vật nổi danh như Tống tổng trưởng, như vậy không có khả năng thường xuyên gặp mặt bàn định mưu kế, cho nên ta đoán chắc hung thủ cùng chủ mưu nhất định là lợi dụng điện báo để đưa truyền tin tức. Tôn Đại Chu huynh, huynh lập tức liên hệ với Cục Điện tín Thượng Hải, đem tất cả điện báo đi đến trong mấy ngày gần đây tra xét một lần, có lẽ sẽ phát hiện ra đầu mối."

Tôn Đại Chu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có đạo lý, ta đi liên lạc Ngô Cục trưởng Cục Điện tín Thượng Hải, để cho hắn triệt để điều tra toàn bộ điện tín đi đến trong suốt mấy ngày nay!"

Tôn Đại Chu đi rồi, Hoắc Đình Giác đưa mắt nhìn một lần các thành viên Đồng Minh hội đang đi tới lui ở đó, trong lòng thấy kỳ quái liền hỏi: "Tại sao không nhìn thấy Đỗ Tâm Vũ tiền bối đâu?"

Vương Chí Đạo đoán: "Hắn là thiếp thân hộ vệ, lại để Tống tổng trưởng bị bắn hạ ngay trước mắt mình, chỉ sợ bây giờ hắn đang trốn ở đâu đó tự trách mình không thể hoàn thành được hết trách nhiệm của một người vệ sĩ!"

"Nếu như vậy thì quả thật là rất đáng tiếc, hy vọng Đỗ Tâm Vũ tiền bối sẽ không bởi vì chuyện này mà sẽ không gượng dậy nổi nữa!" Hoắc Đình Giác thở dài nói.

Rạng sáng ngày 23 tháng 3 năm 1913, Tống tổng trưởng bị thương quá nặng lại còn trúng độc, rốt cục đã qua đời, trong Thiết Đạo bệnh viện một màn bi thống. Vẫn luôn làm bạn bên người Tống tổng trưởng, Hoàng tiên sinh (1) dựa theo lời trăng trối của Tống tổng trưởng trước lúc chết, trước hết cho gửi điện tín cấp báo cho Viên đại đầu, thông báo chi tiết quá trình Tống tổng trưởng bị ám sát giết chết.

Đang ở tít tận Bắc Kinh, Viên đại đầu biết được tin Tống tổng trưởng đã chết, mà hung thủ lại trốn thoát, lập tức vẻ mặt "bi phẫn" diễn ngay một trò hề vừa ăn cướp vừa la làng, một mặt ở trước công chúng "phẫn nộ" ra sức lên án bọn hung thủ vô pháp vô thiên, an ủi Tống tổng trưởng trên trời có linh thiêng, lại còn đánh điện khẩn đến Thượng Hải, yêu cầu ngay lập tức "treo giải thưởng lớn, phá án tức thì, xét xử nghiêm minh". Nhưng lại một mặt khác, hắn liền lại phái người thông qua báo chí phao lên tin đồn rằng nội bộ Đồng Minh hội lục đục bất hòa, ý đồ cố ý đem mọi nghi ngờ về vụ ám sát Tống tổng trưởng chuyển dời đến trên người chính các thành viên Đồng Minh hội.

Đáng tiếc chính là, Viên đại đầu vốn tự cho là âm mưu đã thành công, nhưng nằm mơ cũng không thể nghĩ ra được, chỉ cần không đến thời gian hai ngày, Cục Điện tín Thượng Hải dựa theo biện pháp Vương Chí Đạo đề xuất, truy xét các điện tín qua lại trong mấy ngày hôm đó, đã tra ra được hung thủ nổ súng bắn chết Tống tổng trưởng cùng kẻ chủ mưu, sau đó dưới sự phối hợp của phòng Tuần bộ Anh quốc Tô giới, nửa đêm về sáng hôm đó đã nhất tề tiến vào chỗ ở của mấy ả kỹ nữ đem nghi phạm mưu sát bắt giữ. Ngày hôm sai, lại đồng loạt ập vào bắt giữ kẻ nổ súng Vũ Sĩ Anh, cùng tìm được ra đầy đủ súng ống đạn dược của kẻ nổ súng, đồng thời cũng tìm được cả những văn kiện mật đã được mã hóa điện đàm qua lại giữa hung thủ cùng Nội vụ tổng lý Triệu Thừa Quân và thư ký của Triệu Thừa Quân là Hồng Đồ Tổ.

Từ chứng cớ ghi chép trong các bức điện mật đã chỉ ra được, hung thủ chủ sự ám sát Tống tổng trưởng chính là Viên đại đầu. Việc này vừa được công bố ra, lập tức làm kinh động tất cả mọi người trong Đồng Minh hội.

Ngày 25 tháng 3, biết được tin tức Tống tổng trưởng bị ám sát, Tôn tiên sinh đang ở Nhật Bản đã vội vàng về đến Thượng Hải.

Lại trải qua thêm mấy ngày nữa, Tôn Đại Chu cùng Trần Chân vốn đã lâu không thấy, lại cùng nhau đi đến Tinh Võ Môn, cũng nói rõ muốn gặp Vương Chí Đạo, lúc này còn đang mải huấn luyện đám mười hai tên đệ tử hỗn hợp Trung Anh kia.

Trong phòng khách của Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo giật mình kinh ngạc nhìn Tôn Đại Chu, hỏi: "Cái gì, muốn ta bảo vệ Tôn tiên sinh đi Bắc Kinh?"

Tôn Đại Chu đáp: "Không phải ngươi đi một mình, ta cùng Trần Chân đều cùng đi với ngươi."

Vương Chí Đạo hỏi lại: "Tôn tiên sinh đi Bắc Kinh để làm cái gì? Tìm Viên đại đầu nói đạo lý hay sao chứ?"

Tôn Đại Chu cười khổ nói: "Ngươi chắc cũng biết điều này là không có khả năng, Tôn tiên sinh đối với Viên đại đầu đã hoàn toàn thất vọng rồi, ông ấy muốn ý định dùng vũ lực đem Viên đại đầu đuổi xuống đài, để cho chính mình tiếp nhận lại chức vị Đại tổng thống. Nhưng là Hoàng tiên sinh lại không đồng ý với ý kiến đó, ông ấy muốn dùng pháp luật để trừng trị Viên đại đầu, buộc Viên đại đầu xuống đài."

"Pháp luật?" Vương Chí Đạo nghe vậy không nhịn được bật cười lạnh, nói: "Ông ta đột nhiên đầu óc bốc hỏa lên hay là bình thường vốn đã ngây thơ khờ khạo như vậy, pháp luật lại có thể có tác dụng gì đối với Viên đại đầu hay sao?"

Hoắc Đình Giác đang ngồi một bên nghe vậy vội vàng ho khan lên một tiếng, ý nhắc nhở Vương Chí Đạo nói chuyện phải chú ý.

Tôn Đại Chu làm bộ như không có nghe thấy lời Vương Chí Đạo châm chọc, nói tiếp: "Tôn tiên sinh cũng cho rằng, pháp luật tuyệt không có khả năng trừng trị được một Viên đại đầu kia độc tài quân chính, quyền lực khổng lồ, đại đạo nghịch tặc xoay tay che trời lật tay thành mưa. Vì vậy Hoàng tiên sinh lại đề nghị, chuyển sang dùng thủ đoạn ám sát để đến đối phó Viên đại đầu."

"Ám sát thật là cũng không sai đó, đúng là chiêu gậy ông đập lưng ông!" Vương Chí Đạo thế nhưng lại rất đồng ý với một chiêu này.

"Nhưng là Tôn tiên sinh cũng không đồng ý dùng thủ đoạn ám sát. Vì vậy cả hai người đem việc này ra cùng các đồng sự trong Đồng Minh hội cùng nhau thảo luận lên." Tôn Đại Chu lại thở dài nói: "Kết quả, Đồng Minh hội lại chia thành hai phái, một phái ủng hộ Tôn tiên sinh, chủ trương dùng võ lực giải quyết, một phái thì lại ủng hộ Hoàng tiên sinh, chủ trương dùng pháp luật giải quyết."

Vương Chí Đạo nghe vậy cau mày hỏi: "Huynh không phải là muốn nói cho ta biết, Đồng Minh hội vì sự việc này mà đã xảy ra tranh đấu nội bộ đấy chứ?"

Tôn Đại Chu vội nói: "Còn chưa đến mức như thế, mặc dù hai bên tranh luận với nhau đến lúc chia tay có chút không vui vẻ, nhưng là bọn họ về phương diện vạch trần cùng khiển trách Viên đại đầu, thái độ đều cùng nhất trí, chỉ là khi bàn đến chuyện phải làm như thế nào, hai bên mới ý kiến bất đồng. Hiện nay người bên phía Hoàng tiên sinh đang tích cực liên lạc với những người trong giới pháp luật, thu thập chứng cớ chứng minh Viên đại đầu ám sát Tống tổng trưởng, chuẩn bị dùng pháp luật để đến trừng trị Viên đại đầu. Còn những người bên phía Tôn tiên sinh lại đang tích cực đi liên hệ thế lực ở các nơi, du thuyết bọn họ phản Viên, cũng tổ chức quân đội cách mạng, ý định đến lúc đó sẽ đánh vào Bắc Kinh, bắt Viên đại đầu phải xuống đài. Bản thân Tôn tiên sinh thì ý định tự mình đi Bắc Kinh để bí mật gặp mặt một người, hy vọng có thể lấy được sự ủng hộ của hắn."

Vương Chí Đạo nhìn Tôn Đại Chu cùng Trần Chân một chút, lại hỏi: "Hai người các vị là ủng hộ Tôn tiên sinh hay sao?" T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

"Đó là hiển nhiên." Tôn Đại Chu nói: "Tôn tiên sinh đã nói không sai, lấy pháp luật ra để trừng trị Viên đại đầu, đó căn bản là chuyện không thể làm được. Có Viên đại đầu cầm quyền, quốc nội sẽ vĩnh viễn không được an bình. Cho nên chúng ta cũng ủng hộ theo chủ trương của Tôn tiên sinh, quyết tâm theo hộ tống ông ấy Bắc thượng. Chỉ có điều theo tin tình báo của chúng ta, Viên đại đầu dường như đã biết được chuyện Tôn tiên sinh ý định dùng vũ lực phá vỡ thế lực của hắn, nên hắn đã phái ra sát thủ đến ám sát Tôn tiên sinh. Chúng ta đến tìm ngươi, chính là bởi vì Đồng Minh hội chúng ta thiếu khuyết mất một người có thể chân chính bảo vệ được Tôn tiên sinh. Ngày hôm đó biểu hiện của ngươi trong lúc giết đám tiểu Nhật Bản ta đã được tận mắt chứng kiến, lấy tay súng vô cùng kỳ diệu cùng trí tuệ lâm nguy bất loạn của ngươi, nếu như có thể cùng với chúng ta bảo vệ Tôn tiên sinh Bắc thượng, ta tin tưởng chắc chắn đám sát thủ mà Viên đại đầu phái tới nhất định phải chịu thất bại mà quay về."

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Các người đã quá xem trọng ta rồi, chỉ sợ ta sẽ làm cho các người thất vọng!"

"Ngươi tuyệt đối sẽ không làm cho chúng ta thất vọng, ta tin tưởng chắc chắn như thế!" Tôn Đại Chu nói: "Vương huynh đệ, sự tình lần này liên quan đến vận mệnh của cả Trung Quốc, mong ngươi hãy đáp ứng một điều thỉnh cầu này của chúng ta!"

Trần Chân cũng nói: "Vương sư đệ, nam nhân chân chính có việc sẽ không làm, nhưng lại có việc nhất định sẽ làm. Một nam nhân tốt phải không tiếc sức mình mà vì quốc gia xuất lực, ngươi hẳn là nên vì nghĩa mà không nên từ chối tiếp nhận loại nhiệm vụ quang vinh này!"

Hoắc Đình Giác cũng nói: "Đúng vậy, Vương sư đệ, ngươi cứ yên tâm đi thôi. Đám mười hai tên binh lính hỗn tạp kia không cần gấp gáp, tạm thời giao cho ta cùng Đại sư huynh của ngươi huấn luyện đi, mấy ngày nay ngươi huấn luyện bọn chúng như thế nào, chúng ta cũng đã xem rõ ràng rồi, có thể cam đoan sẽ cho bọn chúng chịu đãi ngộ đúng như thế!"

Vương Chí Đạo nghĩ thầm, ta sở dĩ không đáp ứng bảo vệ Tôn tiên sinh đi Bắc Kinh, bởi vì ta biết chắc được "Thảo Viên hành động" của Tôn tiên sinh sẽ không thành công. Trong lịch sử đã ghi rõ Viên đại đầu mãi đến sau năm 1916 mới do bị chết mà xuống đài, trước thời điểm này, quân cách mạng của Đồng Minh hội trước sau đã hai lần phát động "Thảo Viên hành động" bằng biện pháp quân sự, nhưng là "Cách mạng Đệ nhị" đều bị quân đội của Viên đại đầu tàn khốc trấn áp xuống, chẳng những đã sát hại vô số quân lính cách mạng, sau đó Viên đại đầu lại còn phát lệnh truy nã đối với Tôn tiên sinh, Hoàng tiên sinh cùng các lãnh tụ trọng yếu của Đồng Minh hội. Tôn tiên sinh cùng đại bộ phận quân nhân cách mạng của Đồng Minh hội bị buộc phải chạy đi lưu vong ở Nhật Bản, mà đám người Hoàng tiên sinh thì lại chạy trốn đến tận nước Mỹ.

Tuy thế nhưng đoạn lịch sử này hiển nhiên là không thể nói cho đám người Tôn Đại Chu nghe. Nhưng nghe theo khẩu khí của mấy người Tôn Đại Chu, hình như là nếu mình không đáp ứng hộ tống Tôn tiên sinh Bắc thượng, chính là không ái quốc, là đồ vô lương tâm. Vương Chí Đạo vô luận như thế nào cũng không thể cho bọn họ chụp lên đầu mình cái mũ này được, đành phải gật đầu, nói: "Được rồi, nếu các vị đã coi trọng ta như vậy, ta đây sẽ cùng với các vị cùng nhau hộ tống Tôn tiên sinh Bắc thượng! Hy vọng "Thảo Viên hành động" của Tôn tiên sinh có thể thành công!"

"Nhất định sẽ thành công!" Tôn Đại Chu cười nói: "Cha ta hiện nay đang ở Bắc Kinh, chỉ cần chúng ta thành công hộ tống được Tôn tiên sinh đến Bắc Kinh, ta sẽ cho người dẫn kiến cha ta, ta đã nghe Lưu Chấn Đông tiên sinh nói, võ giả mà ngươi bội phục nhất, muốn đến gặp nhất chính là cha ta, có phải không?"

"Cha ngươi, Tôn Lộc Đường lão tiên sinh?" Vương Chí Đạo "ha ha" cười nói: "Như vậy thì ta đây có chút nóng lòng không thể đợi được đến khi xuất hành rồi đó!"

---------------------

Chú thích:

(1) - Hoàng tiên sinh: Hoàng Hưng, cũng là một lãnh đạo của Đồng Minh hội, không phải là Hoàng Kim Vinh trùm lưu manh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio