Ngải Tuyết khó khăn trả lời"Tại sao muốn tớ đến nhà cậu ? Kỳ Hạo, tớ có bạn trai rồi.”
Vẻ mặt Kỳ Hạo ngưng lại"Tớ không có ý đó, cho cậu xem cái này!"Từ trong ví lấy ra một bức hình trắng đen của năm - đưa cho Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết nhìn thấy người trong tấm hình muốn tái người, hồi lâu cơ thể mới đứng vững, "Kỳ Hạo, ở đâu cậu có tấm hình này, còn là hình chụp của năm , kỷ xảo chụp không tệ lắm.”
"Tiểu Tuyết, người trong hình không phải cậu, là mẹ của tớ, lúc tớ mới nhìn cậu lần đầu tiên, tớ cũng không tin có người giống người đến thế!” Tâm tình Kỳ Hạo nặng nề, tiếp tục nói
"Tớ còn có đứa em gái, khi còn bé đã bị ba bắt đi, nếu cậu không phải là con nhà tiểu thư, tớ dám khẳng định cậu chắc chắn là em gái của tớ!" Kỳ Hạo cắn chặt răng không dám nói những lời sau.
Nhìn ánh mắt Ngải Tuyết trở nên thâm thúy.
Sắc mặt Ngải Tuyết trắng bệch, giọng nói run run" Cậu có em gái?Bị bắt đi?”
"Ừ!"
"Mẹ tớ vẫn luôn tìm kiếm đứa em gái thất lạc, nhưng một chút manh mối cũng không có, hơn nữa, đã năm rồi, hy vọng này sợ rằng không bao giờ thành hiện thực!”
Ngải Tuyết càng nghe mặt càng tái nhợt, hỏi lại"Sau đó thì sao?”
"Tiểu Tuyết, mẹ tớ bị bệnh tim cấp tính, ngày hôm qua đột nhiên phát bệnh hiện đang ở bệnh viện, bác sĩ nói bà không sống được bao lâu nữa! Nhưng trong miệng bà luôn lẩm bẩm đến đứa con gái thất lạc nên tớ muốn…." Kỳ Hạo nói tới đây liền ngừng lại, trong đôi mắt tràn đầy hi vọng cô sẽ đồng ý.
"Cậu muốn tớ đóng giả thành em gái cậu đi thăm mẹ cậu đúng không?”Ngải Tuyết nhìn thấu tâm tư của cậu ta, trong lòng hơi mâu thuẫn.
Cậu ta nói với mình có một đứa em gái, mà mình từ nhỏ cũng không có ba mẹ, lớn lên từ cô nhi viện, lại gặp dáng dấp của mình và mẹ cậu ta giống nhau vậy giữa bọn họ có quan hệ sao?
Ngải Tuyết bắt đầu mơ hồ rối rắm, trong lòng có chút kích động lại có chút mâu thuẫn, cô muốn mau chân đến nhìn bà thử xem sao?
"Nhà cậu ở đâu?”
"Không xa, ngoại ô gần nông thôn, tớ dẫn cậu đến bệnh trước được không?"Thấy cô đồng ý, Kỳ Hạo vui vẻ mừng rỡ.
"Ừ.” Ngải Tuyết hơi mâu thuẫn, không biết có nên nói với Kiệt trước một tiếng không, lại sợ anh giở tính không đồng ý mà trực tiếp áp đảo cô về nhà thì toi đời, mà đi không nói tiếng nào, chắc chắn Lãnh Băng sẽ báo cáo cho anh nghe! Đến lúc đó phát động lực lượng đi tìm càng phiền phức hơn.
Quên đi, coi như không biết thì không cần nói.