Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

chương 203: không dễ bắt nạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Ngải Tuyết và Kỳ Hạo lo chu toàn hậu sự cho mẹ, Kỳ Hạo lập tức đưa Ngải Tuyết đến bệnh viện xét nghiệm ADN, anh nói năm không tìm thấy cô, lúc này đột nhiên xuất hiện, rất khó để các thím các bác trong nhà tin, chỉ khi có giám định bọn họ mới không lời ra ý vào.

Bọn họ quả nhiên là anh em ruột.Ngải Tuyết nhìn tờ kết quả phút chốc hóa đá tại chỗ vì quá vui mừng, cuối cùng cô cũng tìm được người nhà, tìm được mẹ và anh trai.Đối với cô mà nói, không có gì hạnh phúc bằng khoảnh khắc này.

Các thím các bác của Kỳ Hạo không phải dạng đèn dầu đã tắt dù ở tuổi về chiều, Ngải Tuyết vừa bước vào nhà liền bị dội gáo nước lạnh vào mặt.

"Ơ, cô nghĩ cô là ai, mất tích năm bây giờ trở về, đừng thấy sang rồi bắt hoàng làm họ, chúng tôi có được ngày hôm nay phải đổ biết bao mồ hôi nước mắt, còn mẹ của mày bà Mộ Hoa Lan đó cứ như ma bệnh đã không kiếm được tiền thì thôi, còn gây phiền phức cho nhà tao, tao thấy, bà ta chết là đáng! Đỡ phải thêm rắc rối!”

Đây vốn là vùng ngoại ô đường nhỏ hẻm chật, bọn họ quát tháo chửi mắng cô như vậy, khiến mọi người xung quanh phải chú ý chỉ trỏ Ngải Tuyết.

Ngải Tuyết nắm tay thật chặt bị Kỳ Hạo âm thầm đè cơn giận xuống. Trực tiếp lôi cô đứng cạnh cửa.

Ngải Tuyết nhìn hoàn cảnh xung quanh đánh giá một lượt, mặc dù là một cái nhà, nhưng tất cả đều chia ra thành nhiều cửa phòng, không cần chung đụng nhiều với họ, cũng có thể đỡ gặp nhiều phiền toái.

Tổng cộng có bốn căn phòng, cô và Kỳ Hạo ở cùng một phòng, còn phòng khách và phòng bếp chung một phòng, tuy không lớn, nhưng cũng đủ cho hai người sống.

Cô ngủ phòng của mẹ, trong phòng có rất nhiều hình của mẹ, mỗi tấm hình nhìn rất giống cô.

Cô cẩn thận lấy khăn lau từng bức hình bám bụi theo thời gian.

Cô chỉ nhìn thấy mẹ một lần, phải nói chỉ là lướt qua, nếu như ngày đó cô không đến bệnh viện, có lẽ mẹ vẫn còn sống, đều tại cô, cô mãi mãi không thể tha thứ cho mình.

Mặc dù cô rất khao khát có mẹ nhưng vẫn hi vọng mẹ sống thật tốt, nếu như có thể, cô tình nguyện suốt đời không gặp lại bà.

Thà để mẹ sống trong giấc mơ trong sự tưởng tượng của cô, có thế thì sinh mệnh của bà vẫn còn sống đến bây giờ.

"ViVi, đừng như vậy, mẹ nhìn thấy sẽ không an lòng ra đi!" Kỳ Hạo an ủi em gái, đỡ cô ngồi lên giường."Ngủ một giấc rồi tính tiếp!”

"Anh Hạo, khi còn bé, tại sao em bị đưa đi.” Ngải Tuyết khó hiểu"Tại sao muốn đưa em đi?”

"ViVi, em ngủ đi. Mấy ngày không chợp mắt, em cũng mệt mỏi nên đi ngủ đi mọi chuyện hãy nói sau.”

Kỳ Hạo bâng khuâng, chưa biết nói thế nào cho cô hiểu, sợ cô thương tâm dẫn đến tâm bệnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio