Lê Vi ngẩn mặt nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Liêu Đình Ngạn quay người lại, mắt hướng đến trước, tiếp tục hành trình.
Lê Vi ngẩn người.
Cô biết Liêu Đình Ngạn đã nhìn thấy mình rồi.
Nhưng cô không ngờ tới, Liêu Đình Ngạn không định chào hỏi, thậm chí còn không thèm đợi cô.
Lê Vi tức giận.
Người này, lại có thể giả vờ không quen biết mình?!
............Rất tốt.
Mọi người xem như là điều không quen biết nhau đi.
Ai sợ ai chứ.
May mà lúc đó Sư huynh mời đi, cô nghĩ anh lẻ loi một mình, nghĩ tới cảm nhận của anh, định đi cùng anh.
Lê Vi tức đến nỗi nghiến răng, lúc mang giày cao gót lại biểu hiện ra sự thô bạo, ngang ngược, chỉ hận không đạp miếng đất dưới chân thành từng mảng.
"Cẩn thận." Lúc đi lên bậc thang, Lâm Tại Khê dìu cánh tay của cô, sau đó thu tay lại, "Để ý một chút. Bậc thềm ở đây hơi trơn. Đừng để bị ngã nhé."
"Cảm ơn Sư huynh." Lê Vi thở phào nhẹ nhõm, cố gắng thể hiện cho bản thân mình nhìn bình thường một chút rồi nói: "Em không sao."
Dù sao cũng phải cất giấu những tạp niệm trong lòng. Lê Vi ổn định lại tinh thần, cầm váy lên định bước tiếp.
Đột nhiên, có một người mặc vest trắng đứng trước mặt, cúi người đón cô.
Lâm Tại Khê cười nói: "Em không ngại đi với anh chứ?"
Lê Vi biết Sư huynh có ý tốt, sợ cô bị té, vì thế nên mới cho mình tay dựa vào.
Huống hồ gì, cô lại đến với thân phận là bạn gái của anh.
Lê Vi nhẹ nhàng khoác vào tay của Lâm Tại Khê, cúi đầu cảm ơn anh, sau đó hai người cùng nhau đi vào.
Trong phòng tiệc tầng của Cẩm minh quốc tế.
Mùi thơm của tóc và áo quần lan tỏa, khách mời đông đốc khắp phòng.
Sau khi Lê Vi bước vào trong, cô gặp một người rất thân.
Doãn Thiên Dã.
Lúc đó Doãn Thiên Dã đang cùng một cô gái xinh đẹp giao lưu tình cảm, vừa quay qua liền nhìn thấy Lê Vi, thiếu chút nữa lỡ tay đánh rơi cái ly trên tay.
Lúc này anh để cô gái ở đó, đi đến trước mặt Lê Vi.
"ơ? Sao em lại đến đây?" Doãn Thiên Dã dùng khửu tay đụng tay cô, "Trước kia mấy lần anh rủ em mấy lần em điều không đi, từ chối được là từ chối. Bây giờ đầu óc em bị gì sao."
"Lúc trước là lúc trước, đó là chuyện lâu lắm rồi. Bây giờ đã qua tuổi bị cấm uống rượu bia rồi, tự nhiên là đi được rồi." Lê Vi trả lời trôi chảy.
Doãn Thiên Dã định nói tiếp, bỗng nhiên bên cạnh lại có thêm người nói: "Lâu rồi không gặp, Doãn thiếu gia."
Hướng mắt về phía âm thanh đó,lúc này Doãn Thiên Dã mới để ý bên cạnh Lê Vi có Lâm Tại Khê, phút chút lại bắt đầu khách khí, "a, thì ra là đại công tử của Lâm gia. Thất lễ thất lễ rồi."
Lâm Tại Khê không ngờ là Lê Vi có quen biết với Doãn Thiên Dã.
Đợi đến lúc Doãn Thiên Dã trở về tán tỉnh ve vãn với người đẹp, lúc này anh mới ấy cúi đầu hỏi Lê Vi: "Em có quen với Doãn thiếu gia sao?"
"Dạ. Anh họ của em."
Lâm Tại Khê nhớ lại, mẹ của Lê Vi cũng họ Doãn.
Doãn Thục Lan là nữ cường của Triều Thị và thương nhân thành phố, quan hệ cũng rất rộng.
Người nhà anh quen bà ấy cũng ở trên thương trường.
Không ngờ rằng bà ấy là cô của nhà họ Doãn ở Hằng Thành.
Nghĩ đến địa vị của nhà họ Doãn, nhớ lại quan hệ ngang hàng của họ Doãn và họ Liêu.......
Lâm Tại Khê mặt không biến sắc nhìn về hướng của Liêu Đình Ngạn, trong lòng có chút đăm chiêu.
Lần này tham gia buổi tiệc này, Lâm Tại Khê cũng có việc của mình cầm làm.
Anh biết Lê Vi không thích giao lưu với những người trong giới chính trị và thương nhân.
Nhìn Tưởng Tử Minh vẫn chưa đến, anh cúi đầu nói với cô vài câu, bảo cô ăn một ít đồ ăn, muộn một chút mới đưa cô đi gặp Tưởng Tử Minh,
Kiểu tiệc lần này là tiệc buffet.
Lê Vi đứng một bên bàn ăn chọn thức ăn mà mình thích.
Vừa mới chọn được vài thứ nhìn có vẻ được một chút, ở gần đó có một người trung niên ngập ngừng, lịch sự hỏi cô: "Xin hỏi, Cô có phải là Lê Vi không?"
Lê Vi vừa cười vừa gật đầu, "Tôi chính là Lê Vi. Không biết chú là?"
"À, quả nhiên là tôi không nhận nhầm người." người đó thờ phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tôi biết Thục Lan nhiều năm rồi, lúc trước ở Triều Thị cô ấy có dẫn cháu đến chỗ ta chơi. Nhìn cô rất giống bà ấy, hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi cháu cũng không thay đổi gì nhiều. Vì vậy ta vừa nhìn thấy cháu là nhận ra ngay."
Thật ra cô nhìn người này không có ấn tượng gì.
Huống hồ gì đàn ông tiếp xúc bên cạnh mẹ cô cũng không ít.
Trong thời gian ngắn hạn mà mẹ cô ở cạnh, mẹ cô đưa cô đi gặp rất nhiều chú, bác..
Nếu mà người nào cũng nhớ thì chắc rất tốn trí nhớ của cô.
Lê Vi định nói chuyện khách sao với người này vài câu, sau đó lại thôi.
Ai biết được lỡ người ta được nước làm tới, nhất định muốn có cách liên lạc, để hẹn khi khác.
Trong lòng Lê Vi hiểu rõ.
Nếu bà Doãn muốn tiếp tục làm bạn với người này, thì mọi người điều ở Triều Thị, sẽ không bị mất liên lạc. Nhất định là người này đã làm việc gì khiến bà không vui, lười nói chuyện với người này.
Vì vậy Lê Vi tìm mọi cách từ chối.
Ai biết được người đó bám mãi không thôi.
Lê Vi rất bực.
Lê Vi thấy trước mắt không nhịn được phải nổi cáu, lúc này bên cạnh cô xuất hiện một người thở hồng hộc nói: "Trời ơi, thì ra em ở đây.Tôi tìm em lâu rồi, sao lại không qua đây."
Đối với người đàn ông bỗng nhiên đến cứu bãi chiến trường này, Lê Vi vô cùng cảm kích.
Nhìn một chút, có vẻ quen thuộc.
Mặc dù trong chốc lát không nghĩ ra đó là ai, cô cũng bất lực, phải đi cùng anh ta đến khu vực khác, mới dừng lại, nhanh chóng cảm ơn.
Người đàn ông này vừa cao vừa ốm, phong cách trong sạch mát mẻ, nhìn rất giống sinh viên, liên tục xua tay cười nói: "Đều là người một nhà. Không cần khách sáo như vậy."
Người một nhà?
Lê Vi lần đầu bị một người lạ nói là người một nhà. Nói thật lòng, cô có chút lờ mờ.
Người đàn ông này cười cười.
Mắt chăm chú nhìn vào đường phèn, ngân nhĩ, hạt sen, súp bách hợp, anh tiện tay múc một bát cháo, thở dài bảo: "Không được ăn ngọt, không được ăn thịt, không được ăn nước tương. Đúng là đau khổ."
Lời nói này khiến Lê Vi nghe quen quen.
Kỷ Hạ cũng thường than những lời như thế này.
Nghĩ đến nghệ sĩ, lại nhìn thấy gương mặt này rất quen, sau một lúc Lê Vi mới kịp thời nhận ra, "Anh là,Tưởng Tử Minh?"
ttm hồn nhiên ăn cháo hoàn toàn không có hình tượng gì, nghe thấy vậy tuỳ tiện gật đầu.
Đợi sau khi ăn hết chén, anh mới nháy mắt trêu, để chén không vào bàn ở gần đó, rút tờ khăn giấy lau miệng, cười tủm tỉm hỏi Lê Vi: "Nói, Em và anh của anh có quan hệ gì."
"Anh của anh?"
"Đúng." Tay phải của anh khoác lên trên cánh tay trái, làm động tác tay trong tay, lặp lại: "Anh của anh."
Lúc này Lê Vi mới hiểu ra nói, "Lâm sư huynh là đàn anh khóa trên của em. Học trước em một năm."
"Chỉ có như thế?"
"Dạ. Thế anh tưởng thế nào chứ."
"Theo anh là, cái này thì dài dòng lắm. Anh của anh trước giờ không dẫn sư muội hoặc bạn con gái đến tham gia yến tiệc. Lúc nãy anh ở ngoài cửa đã nhìn thấy rồi, hai người cầm tay nhau đến đây mà."
Lê Vi dở khóc dở cười.
Hai người họ chỉ là lễ nghi bình thường mà khách mời nam nữ thường làm mà thôi.
Bị Tưởng Tử Minh nói như vậy, nghe ra có vài phần mập mờ.
Cô không nói gì,Tưởng Tử Minh giống như được nạp năng lượng vậy, "Anh nói cho em biết, Người của anh của anh rất tốt. Phẩm hạnh, mặt mày, học thức không có gì không tốt. Chỉ có thiếu một thứ, đó là một người bạn gái."
Lê Vi nhìn phía sau anh, nhìn anh nháy mắt vài cái.
ttm coi như không thấy, tiếp tục lảm nhảm, "Nói cho em biết, dì và dượng của anh điều rất tốt. Nếu như em và anh anh về nhà gặp hai người ấy, họ sẽ xem em như bồ tát sống để chăm sóc......"
Giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền tới: "Tưởng Minh Minh."
ttm không nhịn được vẫy vẫy tay, "Đây. Đợi một chút, đang nói chuyện với người đẹp."
Thuận miệng anh trả lợi đột nhiên nhớ ra, nhanh chóng quay đầu lại xem, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Anh, anh đến rồi sao. Bao,Bao lâu rồi."
Lâm Tại Khê đứng ở sau lưng của anh, giọng nói ấm áp: "Bắt đầu từ lúc em nói người anh rất tốt.."
Ánh mắt của Tưởng Tử Minh nhìn loạn xạ, "hihi, hôm nay, thật náo nhiệt nhỉ."
Lê Vi gặp hai người đó xong hình như có chuyện muốn nói, thăm dò ý của Lâm Tại Khê một chút, sau đó nói với Tưởng Tử Minh: "Chút nữa em có chuyện muốn nói hỏi ý của anh. Tí nữa gặp nhé."
"Chút nữa gặp."Tưởng Tử Minh giơ tay chào cô.
Nụ cười rực rỡ dần vụt tắt, mặt em bé của anh ấy nhìn có vẻ nhỏ hơn tuổi thật, nhìn giống như học sinh cấp vậy.
Lê Vi bước được vài bước lại quay đầu lại xem, Lâm Tại Khê đang nói gì đó với Tưởng Tử Minh.
ttm gật đầu liên tục, bộ dạng giống như bị dạy bảo.
Nhìn ra xa một chút, nhìn thấy Doãn Thiên Dã đã tán tỉnh ve vãn một cô gái khác, Lê Vi không nhịn được thở dài, trong lòng có chút không yên.
Nhìn xem.
Người ta cũng là anh họ.
Doãn Thiên Dã cũng là anh họ.
Điều có danh hiệu như nhau, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy.
Thức ăn của đây rất ngon.
Đứng từ xa nhìn khu vực đồ ngọt, bước chân của Lê Vi cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Nhìn những món ăn ngọt của mình thích đang ở gần trước mặt, Lê Vi cầm dĩa nhỏ đang định lấy một hai miếng.
Kết quả là, có một bóng đen hiện lên trước mắt, thân hình cao lớn chặn ngang trước mặt.
Lại là Liêu Đình Ngạn.
Nhìn thấy hướng đồ anh muốn lấy, rõ ràng là món Tiramisu mà cô muốn có.
Nếu như là trước đây, Lê Vi sẽ đợi anh lấy Tiramisu xong, sau đó cô sẽ vui vẻ cướp dĩa thức ăn đó từ tay của anh.
Nhưng mà bây giờ.....
Nghĩ đến lúc ở cửa, ánh mắt của anh lạnh nhạt không hề có cảm xúc, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Lê Vi chuyển bước, trực tiếp bước qua món ăn mà cô thích, hướng về khu thức ăn rau củ bên cạnh.
Nghe thấy bước chân đang di chuyển, Liêu Đình Ngạn nhất miếng bánh Tiramisu xong dừng lại một, chậm rãi quay đầu, nhìn về hướng hình bóng của cô.
Lúc này, Lâm Tại Khê chậm rãi bước đến, Lấy một ít điểm tâm, định bước đi.
Liêu Đình Ngạn buông nhẹ mí mắt, nhìn thức ăn trong đĩa của anh, không nhịn được mở miệng: "Đàn ông mà lại thích ăn Tiramisu, đúng là hiếm có."
Vốn dĩ Lâm Tại Khê muốn bước đi, nghe Liêu Đình Ngạn nói như thế nên anh dừng lại.
Giọng nói của anh ôn hoà, vững vàng: "Đầu tiên, đàn ông thích ăn Tiramisu không ít.", "tiếp hai, cái này không phải tôi muốn, mà là tôi lấy cho Tiểu Vi."
Lúc nghe trong lời nói có nhắc đến Lê Vi, hai đầu lông mày của Liêu Đình Ngạn bỗng khít lại.
Chỉ là anh rất giỏi che giấu cảm xúc.
Cho dù Lâm Tại Khê luôn theo dõi sự thay đổi sắc mặt của anh, nhưng không hề phát hiện ra trong ánh mắt của anh không hề có gợn sóng.
Lặng lẽ thở dài, Lâm Tại Khê tiếp tục bước, khoảng cách gần anh hơn một chút, "Người mà trước giờ Tiểu Vi thích là anh phải không?"
Môi của Liêu Đình Ngạn nhếch lên, không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn anh.
Lâm Tại Khê mỉm cười, "Anh đừng đề phòng tôi như vậy. Tôi không hề làm việc gì quá đáng cả. Ở bên cạnh Tiểu Vi lâu như vậy, Từ lúc bắt đầu tôi đã biết cô ấy luôn thích anh rất nhiều năm. Không có cách nào khác, chỉ có thể làm bạn. Chỉ có điều, tôi thấy dạo này Tiêu Vi không được vui, vì thế nhiều chuyện hỏi một chút. Lẽ nào, Anh từ chối cô ấy rồi?"
" Anh lo lắng nhiều quá rồi." Liêu Đình Ngạn bình tĩnh nói hết, nhấc bước, nhìn bên cạnh rồi đi.
Lâm Tại Khê không đuổi theo, mà đứng nguyên tại chổ, giọng nói không cao không thấp nói: "Nếu anh đồng ý rồi, dĩ nhiên là không có chuyện gì xảy ra. Còn nếu đáp án của anh là từ chối, vậy thì nếu sau này tôi có làm gì thì anh cũng không có quyền can thiệp. Không phải sao?"
Bước chân của Liêu Đình Ngạn dừng lại, bỗng nhiên quay đầu.
Lâm Tại Khê đã rời khỏi chỗ đó, đang bước về phía Lê Vi.
Chương : Cùng một con đường, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy.
Lê Vi ngẩn mặt nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Liêu Đình Ngạn quay người lại, mắt hướng đến trước, tiếp tục hành trình.
Lê Vi ngẩn người.
Cô biết Liêu Đình Ngạn đã nhìn thấy mình rồi.
Nhưng cô không ngờ tới, Liêu Đình Ngạn không định chào hỏi, thậm chí còn không thèm đợi cô.
Lê Vi tức giận.
Người này, lại có thể giả vờ không quen biết mình?!
............Rất tốt.
Mọi người xem như là điều không quen biết nhau đi.
Ai sợ ai chứ.
May mà lúc đó Sư huynh mời đi, cô nghĩ anh lẻ loi một mình, nghĩ tới cảm nhận của anh, định đi cùng anh.
Lê Vi tức đến nỗi nghiến răng, lúc mang giày cao gót lại biểu hiện ra sự thô bạo, ngang ngược, chỉ hận không đạp miếng đất dưới chân thành từng mảng.
"Cẩn thận." Lúc đi lên bậc thang, Lâm Tại Khê dìu cánh tay của cô, sau đó thu tay lại, "Để ý một chút. Bậc thềm ở đây có hơi trơn. Đừng để bị ngã nhé."
"Cảm ơn Sư huynh." Lê Vi thở phào nhẹ nhõm, cố gắng thể hiện cho bản thân mình nhìn bình thường một chút rồi nói: "Em không sao."
Dù sao cũng phải cất giấu những tạp niệm trong lòng. Lê Vi ổn định lại tinh thần, cầm váy lên định bước tiếp.
Đột nhiên, có một người mặc vest trắng đứng trước mặt, cúi người đón cô.
Lâm Tại Khê cười nói: "Em không ngại đi với anh chứ?"
Lê Vi biết Sư huynh có ý tốt, sợ cô bị té, vì thế nên mới cho mình tay dựa vào.
Huống hồ gì, cô lại đến với thân phận là bạn gái của anh.
Lê Vi nhẹ nhàng khoác vào tay của Lâm Tại Khê, cúi đầu cảm ơn anh, sau đó hai người cùng nhau đi vào.
Trong phòng tiệc tầng của Cẩm minh quốc tế.
Mùi thơm của tóc và áo quần lan tỏa, khách mời đông đốc khắp phòng.
Sau khi Lê Vi bước vào trong, cô gặp một người rất thân.
Doãn Thiên Dã.
Lúc đó Doãn Thiên Dã đang cùng một cô gái xinh đẹp giao lưu tình cảm, vừa quay qua liền nhìn thấy Lê Vi, thiếu chút nữa lỡ tay đánh rơi cái ly trên tay.
Lúc này anh để cô gái ở đó, đi đến trước mặt Lê Vi.
"ơ? Sao em lại đến đây?" Doãn Thiên Dã dùng khửu tay đụng tay cô, "Trước kia mấy lần anh rủ em mấy lần em điều không đi, từ chối được là từ chối. Bây giờ đầu óc em bị gì sao."
"Lúc trước là lúc trước, đó là chuyện lâu lắm rồi. Bây giờ đã qua tuổi bị cấm uống rượu bia rồi, tự nhiên là đi được rồi." Lê Vi trả lời trôi chảy.
Doãn Thiên Dã định nói tiếp, bỗng nhiên bên cạnh lại có thêm người nói: "Lâu rồi không gặp, Doãn thiếu gia."
Hướng mắt về phía âm thanh đó,lúc này Doãn Thiên Dã mới để ý bên cạnh Lê Vi có Lâm Tại Khê, phút chút lại bắt đầu khách khí, "a, thì ra là đại công tử của Lâm gia. Thất lễ thất lễ rồi."
Lâm Tại Khê không ngờ là Lê Vi có quen biết với Doãn Thiên Dã.
Đợi đến lúc Doãn Thiên Dã trở về tán tỉnh ve vãn với người đẹp, lúc này anh mới ấy cúi đầu hỏi Lê Vi: "Em có quen với Doãn thiếu gia sao?"
"Dạ. Anh họ của em."
Lâm Tại Khê nhớ lại, mẹ của Lê Vi cũng họ Doãn.
Doãn Thục Lan là nữ cường của Triều Thị và thương nhân thành phố, quan hệ cũng rất rộng.
Người nhà anh quen bà ấy cũng ở trên thương trường.
Không ngờ rằng bà ấy là cô của nhà họ Doãn ở Hằng Thành.
Nghĩ đến địa vị của nhà họ Doãn, nhớ lại quan hệ ngang hàng của họ Doãn và họ Liêu.......
Lâm Tại Khê mặt không biến sắc nhìn về hướng của Liêu Đình Ngạn, trong lòng có chút đăm chiêu.
Lần này tham gia buổi tiệc này, Lâm Tại Khê cũng có việc của mình cầm làm.
Anh biết Lê Vi không thích giao lưu với những người trong giới chính trị và thương nhân.
Nhìn Tưởng Tử Minh vẫn chưa đến, anh cúi đầu nói với cô vài câu, bảo cô ăn một ít đồ ăn, muộn một chút mới đưa cô đi gặp Tưởng Tử Minh,
Kiểu tiệc lần này là tiệc buffet.
Lê Vi đứng một bên bàn ăn chọn thức ăn mà mình thích.
Vừa mới chọn được vài thứ nhìn có vẻ được một chút, ở gần đó có một người trung niên ngập ngừng, lịch sự hỏi cô: "Xin hỏi, Cô có phải là Lê Vi không?"
Lê Vi vừa cười vừa gật đầu, "Tôi chính là Lê Vi. Không biết chú là?"
"À, quả nhiên là tôi không nhận nhầm người." người đó thờ phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tôi biết Thục Lan nhiều năm rồi, lúc trước ở Triều Thị cô ấy có dẫn cháu đến chỗ ta chơi. Nhìn cô rất giống bà ấy, hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi cháu cũng không thay đổi gì nhiều. Vì vậy ta vừa nhìn thấy cháu là nhận ra ngay."
Thật ra cô nhìn người này không có ấn tượng gì.
Huống hồ gì đàn ông tiếp xúc bên cạnh mẹ cô cũng không ít.
Trong thời gian ngắn hạn mà mẹ cô ở cạnh, mẹ cô đưa cô đi gặp rất nhiều chú, bác..
Nếu mà người nào cũng nhớ thì chắc rất tốn trí nhớ của cô.
Lê Vi định nói chuyện khách sáo với người này vài câu, sau đó lại thôi.
Ai biết được lỡ người ta được nước làm tới, nhất định muốn có cách liên lạc, để hẹn khi khác.
Trong lòng Lê Vi hiểu rõ.
Nếu bà Doãn muốn tiếp tục làm bạn với người này, thì mọi người điều ở Triều Thị, sẽ không bị mất liên lạc. Nhất định là người này đã làm việc gì khiến bà không vui, lười nói chuyện với người này.
Vì vậy Lê Vi tìm mọi cách từ chối.
Ai biết được người đó bám mãi không thôi.
Lê Vi rất bực.
Lê Vi thấy trước mắt không nhịn được phải nổi cáu, lúc này bên cạnh cô xuất hiện một người thở hồng hộc nói: "Trời ơi, thì ra em ở đây.Tôi tìm em lâu rồi, sao lại không qua đây."
Đối với người đàn ông bỗng nhiên đến cứu bãi chiến trường này, Lê Vi vô cùng cảm kích.
Nhìn một chút, có vẻ quen thuộc.
Mặc dù trong chốc lát không nghĩ ra đó là ai, cô cũng bất lực, phải đi cùng anh ta đến khu vực khác, mới dừng lại, nhanh chóng cảm ơn.
Người đàn ông này vừa cao vừa ốm, phong cách trong sạch mát mẻ, nhìn rất giống sinh viên, liên tục xua tay cười nói: "Đều là người một nhà. Không cần khách sáo như vậy."
Người một nhà?
Lê Vi lần đầu bị một người lạ nói là người một nhà. Nói thật lòng, cô có chút lờ mờ.
Người đàn ông này cười cười.
Mắt chăm chú nhìn vào đường phèn, ngân nhĩ, hạt sen, súp bách hợp, anh tiện tay múc một bát cháo, thở dài bảo: "Không được ăn ngọt, không được ăn thịt, không được ăn nước tương. Đúng là đau khổ."
Lời nói này khiến Lê Vi nghe quen quen.
kh cũng thường than những lời như thế này.
Nghĩ đến nghệ sĩ, lại nhìn thấy gương mặt này rất quen, sau một lúc Lê Vi mới kịp thời nhận ra, "Anh là,Tưởng Tử Minh?"
ttm hồn nhiên ăn cháo hoàn toàn không có hình tượng gì, nghe thấy vậy tuỳ tiện gật đầu.
Đợi sau khi ăn hết chén, anh mới nháy mắt trêu, để chén không vào bàn ở gần đó, rút tờ khăn giấy lau miệng, cười tủm tỉm hỏi Lê Vi: "Nói, Em và anh của anh có quan hệ gì."
"Anh của anh?"
"Đúng." Tay phải của anh khoác lên trên cánh tay trái, làm động tác tay trong tay, lặp lại: "Anh của anh."
Lúc này Lê Vi mới hiểu ra nói, "Lâm sư huynh là đàn anh khóa trên của em. Học trước em một năm."
"Chỉ có như thế?"
"Dạ. Thế anh tưởng thế nào chứ."
"Theo anh là, cái này thì dài dòng lắm. Anh của anh trước giờ không dẫn sư muội hoặc bạn con gái đến tham gia yến tiệc. Lúc nãy anh ở ngoài cửa đã nhìn thấy rồi, hai người cầm tay nhau đến đây mà."
Lê Vi dở khóc dở cười.
Hai người họ chỉ là lễ nghi bình thường mà khách mời nam nữ thường làm mà thôi.
Bị Tưởng Tử Minh nói như vậy, nghe ra có vài phần mập mờ.
Cô không nói gì,Tưởng Tử Minh giống như được nạp năng lượng vậy, "Anh nói cho em biết, Người của anh của anh rất tốt. Phẩm hạnh, mặt mày, học thức không có gì không tốt. Chỉ có thiếu một thứ, đó là một người bạn gái."
Lê Vi nhìn phía sau anh, nhìn anh nháy mắt vài cái.
ttm coi như không thấy, tiếp tục lảm nhảm, "Nói cho em biết, dì và dượng của anh điều rất tốt. Nếu như em và anh anh về nhà gặp hai người ấy, họ sẽ xem em như bồ tát sống để chăm sóc......"
Giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền tới: "Tưởng Minh Minh."
ttm không nhịn được vẫy vẫy tay, "Đây. Đợi một chút, đang nói chuyện với người đẹp."
Thuận miệng anh trả lợi đột nhiên nhớ ra, nhanh chóng quay đầu lại xem, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Anh, anh đến rồi sao. Bao,Bao lâu rồi."
Lâm Tại Khê đứng ở sau lưng của anh, giọng nói ấm áp: "Bắt đầu từ lúc em nói người anh rất tốt.."
Ánh mắt của Tưởng Tử Minh nhìn loạn xạ, "hihi, hôm nay, thật náo nhiệt nhỉ."
Lê Vi gặp hai người đó xong hình như có chuyện muốn nói, thăm dò ý của Lâm Tại Khê một chút, sau đó nói với Tưởng Tử Minh: "Chút nữa em có chuyện muốn nói hỏi ý của anh. Tý nữa gặp nhé."
"Chút nữa gặp."Tưởng Tử Minh giơ tay chào cô.
Nụ cười rực rỡ dần vụt tắt, mặt em bé của anh ấy nhìn có vẻ nhỏ hơn tuổi thật, nhìn giống như học sinh cấp vậy.
Lê Vi bước được vài bước lại quay đầu lại xem, Lâm Tại Khê đang nói gì đó với Tưởng Tử Minh.
ttm gật đầu liên tục, bộ dạng giống như bị dạy bảo.
Nhìn ra xa một chút, nhìn thấy Doãn Thiên Dã đã tán tỉnh ve vãn một cô gái khác, Lê Vi không nhịn được thở dài, trong lòng có chút không yên.
Nhìn xem.
Người ta cũng là anh họ.
Doãn Thiên Dã cũng là anh họ.
Điều có danh hiệu như nhau, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy.
Thức ăn của đây rất ngon.
Đứng từ xa nhìn khu vực đồ ngọt, bước chân của Lê Vi cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Nhìn những món ăn ngọt của mình thích đang ở gần trước mặt, Lê Vi cầm dĩa nhỏ đang định lấy một hai miếng.
Kết quả là, có một bóng đen hiện lên trước mắt, thân hình cao lớn chặn ngang trước mặt.
Lại là Liêu Đình Ngạn.
Nhìn thấy hướng đồ anh muốn lấy, rõ ràng là món Tiramisu mà cô muốn có.
Nếu như là trước đây, Lê Vi sẽ đợi anh lấy Tiramisu xong, sau đó cô sẽ vui vẻ cướp dĩa thức ăn đó từ tay của anh.
Nhưng mà bây giờ.....
Nghĩ đến lúc ở cửa, ánh mắt của anh lạnh nhạt không hề có cảm xúc, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Lê Vi chuyển bước, trực tiếp bước qua món ăn mà cô thích, hướng về khu thức ăn rau củ bên cạnh.
Nghe thấy bước chân đang di chuyển, Liêu Đình Ngạn nhất miếng bánh Tiramisu xong dừng lại một, chậm rãi quay đầu, nhìn về hướng hình bóng của cô.
Lúc này, Lâm Tại Khê chậm rãi bước đến, Lấy một ít điểm tâm, định bước đi.
Liêu Đình Ngạn buông nhẹ mí mắt, nhìn thức ăn trong đĩa của anh, không nhịn được mở miệng: "Đàn ông mà lại thích ăn Tiramisu, đúng là hiếm có."
Vốn dĩ Lâm Tại Khê muốn bước đi, nghe Liêu Đình Ngạn nói như thế nên anh dừng lại.
Giọng nói của anh ôn hoà, vững vàng: "Đầu tiên, đàn ông thích ăn Tiramisu không ít.", "tiếp hai, cái này không phải tôi muốn, mà là tôi lấy cho Tiểu Vi."
Lúc nghe trong lời nói có nhắc đến Lê Vi, hai đầu lông mày của Liêu Đình Ngạn bỗng khít lại.
Chỉ là anh rất giỏi che giấu cảm xúc.
Cho dù Lâm Tại Khê luôn theo dõi sự thay đổi sắc mặt của anh, nhưng không hề phát hiện ra trong ánh mắt của anh không hề có gợn sóng.
Lặng lẽ thở dài, Lâm Tại Khê tiếp tục bước, khoảng cách gần anh hơn một chút, "Người mà trước giờ Tiểu Vi thích là anh phải không?"
Môi của Liêu Đình Ngạn nhếch lên, không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn anh.
Lâm Tại Khê mỉm cười, "Anh đừng đề phòng tôi như vậy. Tôi không hề làm việc gì quá đáng cả. Ở bên cạnh Tiểu Vi lâu như vậy, Từ lúc bắt đầu tôi đã biết cô ấy luôn thích anh rất nhiều năm. Không có cách nào khác, chỉ có thể làm bạn. Chỉ có điều, tôi thấy dạo này Tiêu Vi không được vui, vì thế nhiều chuyện hỏi một chút. Lẽ nào, Anh từ chối cô ấy rồi?"
" Anh lo lắng nhiều quá rồi." Liêu Đình Ngạn bình tĩnh nói hết, nhấc bước, nhìn bên cạnh rồi đi.
Lâm Tại Khê không đuổi theo, mà đứng nguyên tại chổ, giọng nói không cao không thấp nói: "Nếu anh đồng ý rồi, dĩ nhiên là không có chuyện gì xảy ra. Còn nếu đáp án của anh là từ chối, vậy thì nếu sau này tôi có làm gì thì anh cũng không có quyền can thiệp. Không phải sao?"
Bước chân của Liêu Đình Ngạn dừng lại, bỗng nhiên quay đầu.
Lâm Tại Khê đã rời khỏi chỗ đó, đang bước về phía Lê Vi.
- -----oOo------