Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò

chương 47: ẩm thực

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chap : Ẩm Thực - Ăn No Nê

'này này Mèo con... Hôm qua cậu bị phạt hả?'

'tớ đi ngang qua thấy cậu đang quỳ gối'

'tội mèo con ghê'

'cho chừa cái tật dậy trễ nhé! Để xem cậu còn dám ngủ nữa không?'

Cả lớp mỗi người nói một câu làm cho cô nhớ lại cái cảnh tượng hôm qua, bây giờ cái mông hết sức ê ẩm, thật sự tội nó ghê.

'tớ chỉ là quên đặt báo thức. Có phải tớ cố tình ngủ dậy muộn như thế đâu chứ!' cô ủ rũ nằm dài ra bàn.

'cô Ahn có làm gì cậu không?'

' đúng rồi cô ấy có làm gì cậu không á?'

'tớ chỉ bị đánh cho toét mông thôi. Bây giờ vẫn còn thấy đau đây'

'haha'

'tội ghê chưa kìa!'

'các cậu là an ủi tớ hay là chế nhạo thế. Đáng ghét mà!' Trần Thanh phồng má quay mặt ra chỗ khác giận dỗi, cả lớp thì cứ việc cười đùa trên nỗi đau của cô.

______

'nhân dịp năm xây dựng trường. Nên trường đã quyết định mở tiệc cho tất cả lớp, vào ngày / sẽ tổ chức bữa tiệc có tên là Gian hàng ẩm thực, cả lớp tự nghĩ món ăn rồi đăng ký cho tổng phụ trách nhé!'

'dạ...'

______

Ngày tháng

'em sẽ ăn no nê đó' Trần Thanh nói chuyện với Ách Hân qua điện thoại trực tiếp với tai phone trong buổi tiệc ấy.

'em sẽ không ăn quá nhiều để cho mình mập đâu. Xấu lắm, sợ chị không yêu em nữa...' Trần Thanh đi lang thang xung quanh để tìm lớp mình.

'haha, có thật là chị nuôi em hay không đây... Tới lúc đó lại đầy đạ em đi. Không chịu đâu nha'

Trần Thanh thấy những thành viên trong lớp vãy tay với mình, cô cười rồi vãy lại, chạy đến.

'em phải tập hợp rồi! Em tắt máy nhé!'

'Vâng bye chị' Trần Thanh tắt máy rồi rút tay nghe bỏ trong túi quần.

'wow, cậu mặc bộ này rất hợp với bộ dạng nấm lùn của cậu lắm đấy... Haha' Dackson chọc ghẹo cô.

'tớ cho cậu chết bây giờ cái tên này...'

'Mèo con. Lát nữa giúp lớp phụ bán nha...'

'ủa, không phải đã phân công rồi sao? Tớ đâu có phần bán đâu?'

'bây giờ đổi lại rồi!'

'sao cũng được...'

Tới khi bày bừa ra xong, vì món ăn lạ. (Món ăn Việt Nam do Trần Thanh nghĩ ra) nên mới đông như vậy.

Nói chứ chỉ là món ăn vặt thôi. Bánh tráng trộn và chè các loại. Ở Việt Nam ăn đến phát ngán qua bên đây như là món ăn lạ nhất trường.

Cô trốn bỏ đi, tẩu thoát xong thì đi lòng vòng tìm đồ ăn.

'Mèo Con. Lớp tìm cậu kìa!' một bạn nữ trong lớp đi đến vỗ vào vai cô.

Cô đang ngồi ăn thì bị ai đó làm phiền nên tỏ ra bực bội

'kệ đi. Tớ đói bụng nên đi ăn!'

'trời đất Mèo Con ạ! Cậu ăn nhiều vậy à?'

Bạn nữ đó tròn mắt nhìn Trần Thanh với những món há cảo, kẹo hồ lô, tteokbokki (bánh gạo cay)...

'có sao đâu chứ! Bình thường mà!'

'ăn vậy thì cậu sẽ béo lên cho mà xem. Đến lúc đó không còn ai gọi cậu là Mèo con đâu'

'là heo con chứ gì? Tớ đủ biết.'

'mà mặc kệ, ăn đi' Trần Thanh đưa đồ ăn cho người đó rồi cả hai cùng ăn.

'Cheonjang Ba đâu rồi mấy đứa?' giảng viên chủ nhiệm hỏi lớp nhưng chỉ nhận lại là những cái lắc đầu.

'Không biết ạ!'

'cậu ấy hình như trốn rồi!'

'khách đông như vậy mà...'

'mấy đứa bán đi, để cô đi tìm em ấy'.

Trần Thanh mới phát hiện Ahn Joon đáng sợ kia hôm nay mặc đồ rất kiu và ngầu, áo len cổ lọ đen cùng áo blazer khoác bên ngoài và quần tây đen, Trần Thanh thấy cô ta đã phát hiện ra mình nên cô liền trốn tránh.

'tớ... Đi đến lớp trước nhé!'

'ờ...' bạn nữ vừa ăn vừa gật đầu.

Sự thật là Trần Thanh không đến lớp như đã nói mà lại đi khắp nơi tìm đồ ăn.

'a... Tránh ra coi mấy cái tên này... Hừ...'vào mua đồ ăn mà bị chen quá, xém tí nữa là té sấp mặt rồi, tức giận nên đánh lên lưng họ, một trong những người đó quay sang nhìn cô thì bỗng xanh mặt...

'hừ... Thật đáng ghét, ăn thôi cũng khó khăn...'

Trần Thanh nhận được cuộc gọi video của Ách Hân

'đã ăn gì chưa nhóc?'

'chị nhìn xem. Đông như thế này mà!' Trần Thanh mở camera sau.

'trời. Em mau tìm người quen nhanh đi, vừa đông vừa rộng như thế thì em sẽ bị lạc đấy!' Ách Hân lo lắng làm cho cô càng tức giận hơn nữa vì người kia cứ xem mình là con nít.

'chị tưởng em là con nít mới vào lớp à? Em lớn rồi nha...' cô phồng má giận dỗi.

'haha, được rồi. Bé cưng đã lớn rồi! Vậy thì xem món nào ăn được rồi mua ăn đi nhé! Đừng để bụng đói'

'dạ... Vậy chị cũng nên ăn gì đi'

'biết rồi! Bye...'

'cô ơi... Mua giúp em được không?' vì món ăn kia thấy ngon quá nên không có ai quen biết để mua giúp, thấy Ahn Joon đang đi đến thì cô đành làm liều thôi.

Ahn Joon nhìn xuống nhìn người đang nói chuyện với mình, à thì ra là bạn nhỏ này. Đa phần là Ahn Joon sẽ không để ý hay quan tâm đến ai nên việc nhớ mặt mũi và tên tuổi thì rất hiếm hoi, nhưng người này đã để lại ấn tượng cho cô nên bây giờ nhớ rất rõ. Trông Trần Thanh bây giờ không khác gì chú mèo rụt rè sợ bị chủ la.

Sao cô cảm thấy cô học trò này đáng yêu thế nhỉ...?

'cái đó sao? Không tốt cho em đâu nhóc.' Ahn Joon nói rồi kéo cô đi qua nơi khác.

'sao ạ? Em muốn ăn mà...'

'cái đó cay lắm. Em sẽ không quen nên rất có hại cho dạ dày!'

'dạ...' cô bĩu môi, mình cũng biết ăn cay mà.

'đứng đây đi, để tôi vào mua cho em món này. Đảm bảo em sẽ thích...' Ahn Joon để cô đứng giữa dòng người đông đúc, cô vẫn hoang mang hết biết vì mới hôm đó thấy đáng sợ muốn chết giờ lại như thiên thần... người này thật khó hiểu.

'ăn thử đi.' Ahn Joon đưa cho cô phần thức ăn vừa mua.

'này gì ạ?' cô nhìn vào, ngửi ngửi mùi hương, nhìn cũng đẹp mắt đấy chắc ngon lắm đây.

'takgangjeong' (gà tẩm gia vị)

'cô không ăn à?'

Thấy Ahn Joon chỉ mua có một phần nên cô nghiêng đầu hỏi.

'tôi không ăn những thứ nhiều dầu mỡ'

'à... Thì ra cô sợ thành heo' Trần Thanh vô tư nói nhưng...

'aaa, cô ơi tha cho em...' Trần Thanh la oai oái vì bị xách lỗ tai lên.

'Em nói ai? Muốn ăn đòn lắm rồi phải không?'

'em không có... Em xin lỗi...'

'mà thôi, ăn đi.' Ahn Joon buông ra, ngồi xuống kế bên cô.

'dạ...'

Trần Thanh bỏ miếng thịt vào miệng, nhai nhóp nhép, nhìn cô rất hồn nhiên không khác gì một đứa trẻ.

Cô cầm tiếp miếng thịt tiếp theo, quay sang nhìn Ahn Joon bấm điện thoại, cô đưa đến trước mặt cô ấy.

'tôi đã nói không ăn.' Ahn Joon đẩy tay người kia ra.

'chỉ ăn một miếng thôi. Em ăn một mình cũng thấy kỳ. Ăn cùng em đi'

'đã nói k...'

Ahn Joon bị người trước mặt vô lễ nhét thức ăn vào miệng mình nên bắt buộc phải ăn.

'đút cho giảng viên ăn là không có tội phải không? Ngon mà... Cô mau ăn đi chứ!'

Thật bó tay mà...

Đến nổi giáo viên dữ dằng vậy mà Trần Thanh nhà ta cũng thu phục được...

_________

Đùa vậy chứ ko nỡ tổn hại người này đâu

Yêu couple này lắm...

Nói chứ Các bác đừng đọc ké nữa nhé! Cho sao vàng đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio