Ngày hôm nay là cuối tháng. Buổi tối lúc đứa đang tính về, ông “sếp lớn” cho người ra phát lương cho đứa kia. Riêng nó thì nhỏ kéo vào phòng đưa cho phong bì dày cui.
_ Nhiu đây… - nó tò mò
_ poli .
Nó hết hồn dúi phong bì lại cho nhỏ.
_ Thui… thui…., j` mà nhìu quá vậy. Tui hem lấy đâu.
Nhỏ dúi lại vào tay nó.
_ Nhìu j` đâu mà nhìu. Tháng sau em trả nhìu hơn vậy nữa đó. Vệ sĩ của em mà…
_ Hem được đâu… Tui hem lấy đâu…. Cùng lắm tui lấy tờ là đủ càfe thuốc lá rồi.
Nhỏ nhất quyết hok chịu.
_ Đã nói cầm đi mà, nhiu đây có là j` đâu…. Với lại anh còn phải gởi tiền về quê cho ba má chứ hả.
……. thoáng im lặng…. thoáng bối rối bùng lên trong nó…. trời tủi thân ập đến….. nỗi uất nghẹn nó cố gắng kìm lại trong lòng…….
_ Ba… má…của tui sao……. Uh… ba má tui…. Ba má…..
Có nét j` hiện lên gương mặt nó. Nhỏ cảm thấy lạ lùng.
_ Sao vậy…. Anh sao vậy… Mệt ah`.
_ Hem mệt…… Oh`…ba má….oh`…..
Nét mặt vô hồn…. Cầm phong bì trên tay… nó lặng bước quay lưng, ko lời chào nhỏ.
_ Anh… anh sao vậy….
_ ……….
_ Anh….. Anh ah`…..
Nó vụt chạy ra cổng. Mặc cho nhỏ khản cổ với gọi. Mặc cho lũ bạn hết hồn đuổi theo. Mặc kệ tất cả…….
Chạy thật nhanh…. thật nhanh….. ko ai đuổi kịp nó cả…. ko ai bên nó cả….
Nó đang đi đâu đây…. Chân không ngừng lại, tay nắm chặt sợi dây chuyền quá khứ…. Người nó muốn tìm giờ ở đâu….. ở đâu…. họ đang ở đâu…… ở đâu chứ hả…… Nó bit về đâu…. về đâu trong đêm nay….
Đường phố vùn vụt qua mặt. Dừng bước trước cổng tu viện…. Nó để lại chiếc phong bì nơi căn nhà tuổi thơ….. Ngồi xuống chiếc ghế nhựa quán lề đường. Nó nốc lúc nửa chai rượu bà chủ vừa đem ra… vô hồn nhìn dòng xe cộ qua lại…. rồi dốc cạn nửa chai còn lại….. rồi chai tip theo… rồi thêm chai nửa….. giọt nước mắt lăn dài trên má thằng giang hồ phiêu bạt.
Chiếc xe hơi đời mới vừa chạy ngang mặt nó bỗng từ từ de lại.
_ Anh…. Anh Sao vậy….. Làm em đi tìm quá trời.
Nhỏ vội vả bước xuống chạy đến chổ nó.
_ ….Nhỏ..hả…Oh`…Tui… tui gởi tiền cho… gia đình rồi.
_ Uh. Nhưng mà tự nhiên anh làm em sợ quá. Có chuyện j` vậy.
Cố gắng mỉm cười.
_ Đâu…Đâu có j` đâu. Tại… tại hem bit sao tui thấy… thèm rượu quá. Ra uống chút chơi ah’ mà.
_ Thật chứ - cô bé cúi thật sát nhìn vào mắt nó
_ Thật…
_ Vậy em ngồi với anh nghen.
Hok cần nó trả lời, nhỏ kéo ghế ngồi xuống đối diện. Một khoảng không im lặng….
_ Renggg…rengggg…
Chuông điện thoại của cô bé reo… Nhấc máy dạ thưa lúc nhỏ đứng lên lại.
_ Thui em về đã nghen, mẹ em rủ đi mua đồ.
Đưa tay nắm chặt tay nhỏ. Nó kéo cô bé đến thật gần.
_ Đừng về…. Ngồi với tui chút đi…
_ Nhưng mà em phải về…
_ Đừng mà…. chút nữa thui…. Chỉ bên tui chút nữa thui….
_ Hem được đâu, mẹ em đang chờ.
_ Hok có thời gian cho tui sao…….
Nhẹ nhàng gỡ tay nó ra, nhỏ lắc đầu.
_ Mẹ em đang chờ thật mà. Có j` đi xong em ra đây lại nghen.
Tủi thân lắm… Nó nhìn thật lâu vào mắt nhỏ.
_ Uh… nhỏ về đi….Hem cần ra lại đâu.
_ Anh hem giận em chứ.
_ Hem…
Cô bé mỉm cười thật tươi với nó rồi lên xe…. Còn lại mình, lặng yên nhìn vòng xe lăn bánh…. Ah`, thì ra là vậy… đời là thế… lúc nhỏ bùn ko khi nào thiếu mặt nó, vậy mà khi nó cần nhỏ thì chỉ có mình nó thôi…. Bất giác bật cười, nó cười mà mắt đỏ hoe.
_ Cho chai nữa đi má Hai.
Bà chủ nhìn nó mà chép miệng lắc đầu.
_ Mày say rồi, về ngủ đi con. Trúng gió chết mất thôi.
_ Hem sao đâu mà…hưx… con chưa say…hưx…hưx… lấy chai nữa đi mà.
_ Đừng cãi, má thấy mày say lắm rồi. Có bao giờ mày uống kiểu này đâu.
_ Hư..x….. con trả tiền đàng hoàng mà…hưx…
Bà Hai đập khẽ vào vai nó.
_ Tiền tỉ cũng không bán. Mày biết tính má đó. Về đi con, tối lắm rồi.
Đặt tiền trả lên bàn, liêu xiêu đứng dậy. Nó bit người phụ nữ này, bà hiểu đời và đời nể bà lắm, khi bà đã nói vậy thì có đốt quán cũng đừng hòng có giọt rượu.
Lang thang… Vô định…. Suốt đêm hôm đó, nơi bãi cỏ bờ hồ Xuân Hương, người ta thấy thằng nhok nằm thip đi bên đống vỏ lon bia vương .