Tình Yêu Bụi Đời

chương 7: chương 7:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hj`, cám ơn nhìu - ba thằng mừng mừng.

_ Nhớ zụ xôi nha - Nhỏ nhắc

_ Uhm, nhớ.

Tiếng Nguyên la lớn.

_ Trời đất ơi, đôi dép tao nhìn thảm quá zậy nè. Cả đám ngó sang. Thằng Nguyên đang mếu mếu, hai tay cầm hai chiếc dép dòm tèm hem hết sức, chiếc nào chiếc nấy còn có nửa miếng đế hà…. Tội chưa, đôi này nó mới sắm hôm qua, Nguyên lựa kĩ lắm mới ưng ý zậy mà hôm nay đem nộp cho kon chó ‘’lai rai’’, đau lòng chiến sĩ quá.

Nguyên rên rỉ

_ Mấy kon quái vật đó chơi… thất đức quá.

_ Thui đừng tiếc nữa mày - nó an ủi - của đi thay người mà.

_ Sao đừng tiếc được, đây là ‘’của’’ của tao mà, nó đi thay tao thôi, còn tụi bây được đi …‘’ké’’ tao ngon ăn quá zậy.

_ Đừng có phân bì mày - Phong - ráng chịu chút đi, tao còn đôi …tông lào ở nhà ah’.

Nguyên bùn thiu, còn nó với thằng Phong đứng đó ‘’chỉ bit câm nín nghe tiếng Nguyên khóc’’ thôi. Sực nhớ tới nhỏ, nó quay qua.

_ Mà nhỏ làm gì ở đây zậy.

_ Đây là nhà tui mờ.

_ Trời đất - nó hú vía - Zậy cái ông Kim Phụng là…là….

_ Là ba tui đó - Nhỏ cười cười

Nó chợt hiểu ra. Hèn gì nhỏ hem bit trên đời này có cái gói xôi ngàn thôi, hèn gì nhỏ hem bit ăn mì gõ bình dân, hèn gì nhỏ tính tậu luôn cái xe mì, hèn gì thấy nhỏ kì kì, hèn gì…… Tiểu thư nhà đại gia có khác.

Nhưng nó vẫn nghi nghi.

_ Mà thiệt hem zậy

_ Thiệt mà, tui là kon… ba tui mà.

Chèng ơi, vậy là nhỏ đâu có bị …khùng, té ra lâu nay nó quen zới công chúa nhà Kim Phụng mà hem bit. Nó ngớ người nhìn nhỏ, Phong và Nguyên cũng vậy. Bữa nay nhỏ xinh thiệt, mặc cái áo sơ mi Hàn Quốc màu trắng, quần lửng trắng luôn, tóc búi cao, hai mắt bồ câu đen thui cứ chớp chớp nhìn ‘’ngứa mắt’’ ghê.

Nhỏ lên tiếng

_ Mà anh nói anh là thợ vẽ hả.

_ Uh.

_ Sao anh nhìu nghề quá zậy, tui thấy anh sửa xe nữa mà.

_ Ah`… cũng ‘’bình thường thôi’’…. ‘’đàn ông là thế’’.

_ Zậy anh zô vẽ phòng giùm tui đi.

_ Uh…uh, nhưng mà để chiều đi, tụi tui còn phải về ăn cơm nữa, đói bụng quá.

Nó quay qua hai thằng bạn, hai thằng này cũng đang đói meo, xoa xoa bụng dòm nó.

_ Sao phải về, zô nhà tui ăn cơm luôn cho vui.

Trời ơi, tự nhiên nó thấy thương nhỏ này tè lun, nhỏ phán câu chí lí quá xá, trưa nắng zậy mà zìa nhà thì chỉ có xỉu giữa đường, ở lại đây ăn cơm là…. hợp lý nhất.

Nhưng nó còn bày đặt ….xạo xạo.

_ Thôi kì lắm, để tụi tui về nhà ăn rồi chiều lên đây lại.

_ Kì cọ gì đâu, nhà tui dễ lắm.

Nguyên lên tiếng

_ Đúng đó, zô nhà bạn này ăn đi, đói bụng lắm rồi.

_ Nhưng….. - nó vẫn giả bộ.

_ Nhưng khỉ gì nữa, zô đi mày, xạo quá đi, mắt mày đang cười kìa - Phong

Nó cười cười, bị lộ tẩy rồi

_Thì …zô, sợ gì.

Thấy ba đứa đồng ý nhỏ có vẻ thik lắm, hăm hở dẫn tụi nó vào nhà.

Tại phòng ăn của ‘’lâu đài’’ Kim Phụng có ba thằng nhok và một con nhỏ đang ngồi trên bàn ăn, kế bên là ông chủ nhà. Ông đại gia này có vẻ hiếu khách lắm, vừa bit tụi nó ở lại ăn cơm là ổng sai nhà bếp nấu thịnh soạn ngay. Cái bàn ăn cũng ngồ ngộ ghê, nó to như cái giường vậy nhưng lại hình tròn, xoay một cái là nó quay zòng zòng liền. Bên trên thì toàn… ‘’đồ hiếm’’, mấy dĩa thịt bò to đùng, kon gà quay thiệt bự, dĩa tôm hùm to như cái mâm, thịt heo thì ê hề, rau ráng nhìn rợp cả mắt. Đã vậy ông chủ còn chịu chơi, rót trước mặt mỗi thằng một ly rượu tây thơm phứt. Nghe đâu chai rượu tới triệu lận, dễ sợ quá. Tụi nó nhìn ly rượu mà tiếc tiếc, giá mà có… cái bịch, đem đổ zô rồi ra chợ… ‘’xổ rẻ’’ thì cũng được tháng lương chứ hem ít.

_ Ah`, cô nhà đâu chú - Phong hỏi

_ Mẹ em đi shopping rồi, trưa nay hem về - nhỏ nhanh nhảu trả lời

_ Thôi ăn đi mấy đứa, đừng khách sáo gì hết.

_ Zạ.. - ba thằng hí hửng.

Khách sáo khỉ gì, tụi nó ‘’quốc’’ thả cửa, lâu lâu mới được ăn chùa mà, chưa kể cái ‘’chùa’’ này bự quá chừng. Ông chủ với nhỏ nhìn tụi nó ăn mà hết hồn, tụi này hình như bao tử bị lủng, ăn bi nhiu cũng hok đầy bụng được. Nhất là cái thằng Nguyên kia kìa, nó gắp lia lịa, nó xoay cái bàn vù vù, món gì nó cũng chơi nửa dĩa hết ah’.

Ghê quá, tụi này mà bắt thả zô …chuồng heo chắc heo… chết đói hết.

Ăn xong ba thằng vỗ bụng.

_ Ây da… no quá

_ Mà sao chú với nhỏ ăn ít quá zậy - nó ngạc nhiên hỏi.

_ Ah`…..oh`, thấy mấy anh ăn là hai cha kon em no quá rồi.

Ông chủ lên tiếng

_ Mấy đứa đi nghỉ đi rồi chút làm tip.

_ Zạ, chú ăn ngon miệng nha.

Ba thằng vác ba cái bụng bự thiệt bự đi ra vườn. Phía sau chủ nhà và nhỏ le lưỡi dòm theo, xui cho nhà nào nuôi mấy đứa này, tụi nó ăn cho hok còn khúc xương… ‘’xỉa răng’’ cho coi.

Ra tới bãi cỏ ngoài vườn, ba thằng nằm lăn ra dưới bóng cây ổi. Thằng Nguyên lên tiếng nói với nó.

_ Cái thằng này giữ của quá nha, quen zới kon pé công chúa nhà giàu zậy mà hem cho anh em bit.

_ Tao đâu bit nhỏ này ở đây đâu, với lại tao mới gặp nhỏ có vài lần hà.

Phong ra vẻ sành sỏi.

_ Mặt mũi mày đẹp chai zậy thì vài lần là đủ ‘’hạ thành’’ rồi.

_ Nè thì ‘’hạ’’ nè.…

Nó nhảy zô đè úp thằng Phong xuống, leo lên bẻ ngược giò thằng này lại y chang như trận… đô vật Mĩ nó xem ké bên tivi nhà hàng xóm hồi hôm. Phong nằm dưới la hét ỏm tỏi cầu cứu thằng Nguyên, Nguyên khoái chí chạy lại hok thèm cứu mà… ‘’ăn hôi’’, búng tai Phong mấy cái đau điếng.

Trong khi tụi nó đang ‘’biểu diễn võ thuật’’ thì từ trên lầu cao ông chủ nhà đứng dựa cửa sổ nhìn xuống, tụi nhỏ này vui ghê. Ông có cảm tình với mấy đứa nhok này, bao nhiu năm sống trên thương trường nên ông bit dòm người lắm, mấy đứa này đều có tố chất, lại vô tư như vậy thì hok thể là người xấu được. Bất giác ông mỉm cười mình, ý tưởng vừa lóe lên trong đầu ông.

h chiều, tụi nó bắt đầu sơn tip bức cuối cùng, sau hồi bàn cãi ba thằng đã quyết định vẽ thêm kon phượng hoàng nữa, cái gì cũng phải có đôi nhìn mới …dữ. Đang hì hục tô tô quét quét thì nhỏ tới sau lưng nó.

_ Chút anh nhớ vẽ phòng giùm tui với nghen.

Nguyên tài lanh chen vô

_ Uh, để chút anh vẽ cho.

_ Zô ziên thúi nghen mày, nhỏ nhờ tao chứ nhờ gì mày - nó

_ Nhưng mày vẽ xấu òm - Phong - lạng quạng hư phòng ‘’em’’ sao.

_ Thêm mày nữa, tụi bây tính làm phản hả, mún gì đây.

_ Mún làm công cho người đẹp chứ chi - Nguyên, Phong nhe răng cười.

_ Mơ đi, tụi bây nhí nhố tao vặn họng hết giờ.

Nhỏ lên tiếng can thiệp

_ Thôi, thôi, anh vẽ luôn cho đẹp. Một lúc sau, hoàn thành tác phẩm cuối cùng. Tụi nó theo nhỏ zô nhà. Dừng lại trước một căn phòng trên lầu, nhỏ mở cửa bước vào, đứa giành nhau vào theo. Quỷ thần ơi, phòng nhỏ dễ thương ghê, thú nhồi bông quá trời lun, đếm sơ sơ cũng được hơn kon lớn có nhỏ có. Thằng Nguyên thì khoái trá cầm kon khỉ đột đang nhe răng vỗ ngực, Phong thì rờ rờ kon Pikachu, còn nó đứng chết trân dòm kon heo khổng lồ trên giường, to quá xá phải tạ là ít, nhưng đến khi nó nhấc thử thì nhẹ xòm hà, heo ‘’dỏm’’ có khác. Bốn bức tường đều màu trắng, nhưng bức tường chổ cái giường đã treo một tấm tranh lớn hình đứa pé đang hun nhau rồi nên không thể vẽ được.

Phong lên tiếng hỏi

_ Pé thik vẽ gì.

_ Hem bit nữa, mấy anh thấy gì đẹp đẹp thì vẽ lên đi.

Trời đất, hai cha kon nhà này giống nhau quá, kêu người ta vẽ mà hỏi vẽ j` thì hem bit.

Nguyên có vẻ khoái cái zụ này.

_ Thik vẽ gì cũng được hết hả.

_ Ừa, nhưng phải đẹp đẹp nghen.

Ba đứa chiếm ba bức tường, nó xí bức đối diên cửa sổ. Phong và nó thì còn lớ ngớ chưa bit nên vẽ gì cả, còn thằng Nguyên thì cứ hì hà hì hục chấm chấm quét quét hoài, hai đứa liếc mắt ‘’dòm bài’’ coi thử cái thằng đầu xù kia đang vẽ gì. Chẳng hỉu j` cả, Nguyên cứ nguệc ngoạc mấy cái j` trên tường nhìn bắt ghê, chắc nó đang…. vẽ bùa. Nó quay qua Phong thấy thằng này cũng bắt đầu vẽ rồi. Còn lại mình nó, chẳng bit vẽ gì cả, nó nhăn nhó nhìn nhỏ, nhỏ mỉm cười với nó cái dễ thương quá chừng. Bất giác nó quay lại tường, nắn nót vẽ cái gì đó.

tiếng sau, ba thằng cùng lúc ngừng cọ. Nhỏ nhìn bức tường của thằng Nguyên, thằng này vẽ một thác nước, xung quanh thác nước là quá trời động vật, hình như nó vẽ hầu hết những kon thú nhồi bông có trong phong nhỏ, chắc nó tính làm… tazzan.

Thằng Phong vẽ nguyên khu rừng đầy hoa, có lẽ tất cả giống hoa Đà Lạt đều có ở trong này.

Nhỏ nhìn sang bức tường của nó. Nó vẽ một bầu trời đêm, trên trời đầy sao sáng, bên dưới là đồi cỏ xanh rì có một cô bé đang ngồi bó gối đếm sao. Cô bé đó giống nhỏ y chang, tóc cột cao sang một bên, hai mắt đen tròn đầy vẻ tinh nghịch, môi hơi nở một nụ cười mím chi nhìn thật hiền. Nó vẽ đẹp ghê. Nhỏ quay qua nhìn nó, nó mỉm cười nhìn lại, tự nhiên nhỏ thấy mình đỏ mặt, vội quay đi.

_ Thằng này cũng lãng mạng quá ta - Phong dòm nó.

_ Uh, nó vẽ ‘’điệu’’ tè ah’ - Nguyên cười cười

Hơi quê quê, nó đánh trống lủng.

_ Thôi về tụi mày, xong hết rồi, với lại sắp tối tới nơi.

_ Uh, về đi, tao đói rồi - Nguyên tán thành

Tụi nó chào nhỏ

_ Anh về nha pé.

Ba đứa đi ra, sực nhớ điều gì, nó quay lại, thấy nhỏ vẫn đang đứng ngắm bức tranh của nó rồi cười một mình.

_ Ưhm ….uhm.

_ Ah’…ah, ah anh, anh quên gì hả - nhỏ giật mình

_ Oh`…. oh, tui quên một thứ quan trọng lắm - nó cười cười - tui quên hỏi nhỏ tên gì.

_ Zạ, em tên Nguyễn Thị Trà Huế.

Lần đầu tiên nhỏ xưng em với nó, nó thấy là lạ nhưng cũng vui vui. Cũng lần đầu tiên nó nhận ra nhỏ cũng kon gái ghê, hiền hiền, đáng iu dễ sợ.

_ Oh, tên gì vui vậy

_ Em cũng hem bit nữa, ba má em đặt tên vậy. Chứ anh tên gì.

_ Ah`…..oh`, tui tên…..

Cũng lần đầu tiên nó nhận ra nó hok có tên. Ngày trước, khi sống với mấy sơ nó nhớ nó có một cái tên, nhưng đã từ lâu lắm rồi từ ngày nó leo cổng bỏ đi không còn ai gọi tên cái tên đó nữa. Người ta chỉ kêu nó bằng thằng này thằng nọ, nhok này nhok kia. Khi vào trại mồ côi thì mọi người gọi tên nó theo số bảng tên nó đeo ‘’thằng ’’. Đến khi ‘’vượt ngục’’ ra đường, tham gia vào băng của Đại ca, mọi người gọi nó là thằng vô danh. Bây giờ Phong và Nguyên chỉ gọi nó bằng mày tao, tụi đàn em thì kêu nó là đại ca…. Giờ nhỏ hỏi như vậy, nó bit làm sao. Cố gắng lục lại ký ức, nó nhớ hình như… hồi đó các sơ gọi nó là …Nguyên Đức, nghĩa là làm gì cũng luôn để việc đạo đức lên đầu tiên. Còn họ ah`, bà trùm (sơ trưởng) là họ Huỳnh, còn sơ phó thì hình như họ Trần. Vậy tên nó là…

_ Tui tên… Huỳnh Trần Nguyên Đức.

_ Woa,…tên anh hay quá hen.

_ Uh….uhm, thôi tui về nghen.

Nó nói rồi chạy một mạch, có gì đó rất hụt hẫng trong nó, bùn quá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio