Dưới cơn mưa tầm tã, nó nhìn người đó, cổ họng nghẹn lại, nói không thành tiếng, lòng ngực như tắt nghẽn..
– Sao mày lại ở đây? Thôi lên xe đi rồi nói tiếp!
Người đó đẩy nó vào xe, rồi chạy đi, xuyên qua màn mưa. Chiếc xe dừng lại, bên trong xe cả hai người đều ướt, bên ngoài cơn mưa dường không có ý định ngưng!
– Mày chạy xe được sao?
– Muốn đi dạo chút!
– ….
– Còn mày?
TA quay sang nhìn nó đang thất thần, bộ đồng phục trên người còn chưa thay. TA biết đã xảy ra chuyện, nó im lặng rồi khoé mắt cay cay, cắn chặt môi.
– Đã xảy ra chuyện gì? – TA ân cần hỏi
-….
– Tại sao lại đi một mình?
-…..
– Đừng im lặng nữa…
-….
Nó vẫn không mở miệng, TA nhìn nó đầy chua xót, chắc chắn có liên quan đến việc xảy ra ở trường. Nếu nó không chịu mở miệng, sẽ không thể giải quyết!
– Mưa càng ngày càng lớn, tao đưa mày về!
– Đừng…
Nó nói, giọng hơi run..
– Việc xảy ra ở trường! Đúng chưa? – TA nói
-… Tao tự về! Mày về trước đi!
Nói rồi nó bước ra khỏi xe, bước đi thật nhanh nhưng chưa được bao nhiêu thì bị TA giữ lại. Cả hai đối mặt, TA nhìn nó rồi nó:
– Mày thật sự, thích anh ta đến vậy sao?
– Không!
– Vậy tại sao lại tự làm khổ mình như vậy? Nếu không thích, tại sao lại nổi điên lên? Nếu không thích, tại sao lại nhìn anh ta với ánh mắt đầy đau thương như vậy?
TA quát lên, trong cơn mưa, cậu ta thật sự rất giận giữ. Từng lời nói của TA như cứa vào vết thương của nó, nước mắt tuôn trào theo từng câu nói.
– Nếu không thích anh ta, tại sao … Tại sao lại đau lòng đến vậy?
Nó đau lòng! Ừ, mẹ kiếp, đau chết đi được! Cứ tưởng, sau khi làm vậy, nó sẽ không suy nghĩ đến hắn nữa. Nhưng thay vào đó, cảm giác đau lòng lên đến bất chợt như cơn mưa ngày hôm nay.
– Cả cuộc đời này, tao hận nhất một điều!
Nó nói, nhìn TA, miệng nở nụ cười đầy chua xót
– Điều gì?
– Tao không thể tự tay mình giết chết hắn ta!
Nó nói rồi nhếch môi, nước mắt thi nhau đua, dù là mưa TA vẫn biết nó đang khóc. Đôi mắt đỏ hoe ….
– Cả cuộc đời này, có lẽ tao được sinh ra, là sai lầm!
Nó cười nhạt..
Bỗng TA ôm chặt nó, thân hình cao lớn bao phủ nó lại, dưới cơn mưa…
– Không phải! Không phải sai lầm…
– Chẳng ai cần tao cả!
– Đã bao giờ mày thử nhìn phía sau mày chưa? Còn tao mà…
TA ôm nó cứ khích lệ nó hãy khóc đi, nó oà lên như đứa trẻ. Dù có mạnh mẽ đến mấy, nó vẫn là con gái, chẳng đứa con gái nào chịu nổi thất tình cả! Nó khóc hồi lâu, TA đưa nó vào xe rồi chở nó đi, dằm mưa lâu, nó ngủ quên, trên mi còn đọng lại vài giọt nước!
—————————
Nó nằm trên giường, khuôn mặt nhăn lại, có mùi hương thoang thoảng khiến người khác cảm thấy dễ chịu.. Nó mở mắt ra, căn phòng trang trí tao nhã, không cầu kì, đơn giản nhưng rất đẹp!
– Dậy rồi hả?
Ngọc chạy tới bên cạnh nó, đưa tay sờ trán, nó sốt do dằm mưa, cũng may là nhẹ
– Đây là đâu? – Nó ngồi dậy
– Nhà Tuấn Anh!
Nó gật đầu, đầu nó đau như búa, sau khi khóc một trận lớn như cơn mưa, nó cảm giác mình thật ngu ngốc. TA lúc này đi vào, đưa cho nó ly trà nóng rồi ngồi xuống ghế:
– Đấy, con gái thất tình là thế đấy! – TA trêu
– Cái đầu mày! – Nó liếc
– Nếu như hôm qua, TA không gặp được mày thì sẽ làm sao đây? Có ngu cũng ngu vừa vừa thôi. Đẹp mà ngu, đúng là bù qua sớt lại! – Ngọc nói
No im lặng, uống ly trà trên tay, trà thanh ngọt không quá đắng. Nó hít hơi sâu:
– Ừ! Bà mày là thế đấy! Sao? Sao hả?
Nó quát lại, lườm hai đứa bạn … Không an ủi thì thôi, còn chửi nó nữa! Thật đúng là bạn tốt
– Thì ngu chứ sao? Không hỏi câu nào thông minh hơn được à? – Ngọc quát lại
– Đừng cãi nữa!
Tuấn Anh nhắc nhở, có ai mà cãi nhau um xùm vào sáng sớm không chớ? Có, có nó:))
– Mày lo mà trả ơn tao đi, tao bị lôi đến đây để chăm sóc mày đó! – Ngọc nói
– Lại đây tao đấm cho vài cái, quà trả ơn! – Nó nhếch mép
– Khỏi! Cảm ơn!
Ngọc xua tay, nó với TA bật cười. Nhưng nụ cười cũng nhanh chóng vụt mất trên môi nó, hình ảnh của hắn cùng Thu hiện về, nó cười nhạt.
– Tụi tao biết chuyện rồi…
Ngọc nói rồi thở dài..
– Chó chết thiệt!
Nó chửi rủa, hai tay bóp chặt ly trà tưởng chừng đã vỡ ra
– Mày định làm sao? – TA hỏi
– Tao không nghĩ Yun là người như vậy, chắc chắn là có gì đó đang xảy ra mà mình không biết! – Ngọc nói
– Mọi việc rành rành trước mắt, tình cũ không rủ cũng đến! Tao mệt rồi, chẳng quan tâm nữa.. – Nó cười lạnh rồi nói tiếp – Đừng nhắc tới việc này nữa
Nói rồi nó uống nốt ly trà, chẳng cần trãi lòng nữa, mệt rồi! Bấy nhiêu đó chưa đủ sao? Mắc gì nó cứ tự rước đau thương về mình?
– Anh Ken đang tới rước mày đó! – TA nói
– Ai nói cho anh ta biết vậy? – Nó nhìn vào hai đứa kia
– Không phải tao! – Cả hai đồng thanh
– Lũ chúng mày, phản bội, phản bội!
Nó lấy gối chọi tứ lung tung, Ngọc và TA cười phá lên, chỉ bên bạn bè thân thiết, nó mới tự nhiên như vậy! Lát sau, anh tới, nó đã ngồi dưới phòng khách chờ sẵn. Nhìn anh, chẳng nói gì rồi bước vào xe đi về. Cả đoạn đường dài, chẳng ai nói lấy một câu!
Về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã thấy Key đang lo lắng ngồi đó, vì đêm hôm qua nó không về. Thấy nó, mặt Key tươi tỉnh hơn nhiều:
– Em về rồi! – Key cười
– Nó trốn ở nhà Tuấn Anh, thật là, cũng biết chọn nơi lắm!
Đến bây giờ anh mới mở miệng, xoa đầu nó đầy trìu mến.. Nó còn tưởng về đến nhà sẽ bị họ xé xác ra, mắng cho một trận. Nhưng ngược lại, họ dịu dàng, nó cảm nhận được sự ấm áp, chân thành qua hành động lời nói.
– Lại đem lại rắc rối rồi… – Nó cười xoà
– Không sao là được rồi! Lên phòng nghỉ ngơi đi, anh sẽ kêu người đem thức ăn lên! – Anh nói
Nó ngoan ngoãn làm theo, chẳng như hôm qua, như con sói hoang lạc ở nơi xa lạ, xù lông bảo vệ chính mình. Kể từ ngày nó bị ám sát, ông Bạch không đồng ý với việc để cho tụi nó thoải mái, đem cả người hầu, đầu bếp, vệ sĩ đến. Dù không còn tự do nữa, nhưng anh cùng những người khác cũng không phản đối, sẽ an toàn cho nó hơn!
Nó lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, vừa leo lên giường thì đã thấy đồ ăn để trên bàn.. Toàn là đồ bổ, nó ăn một hơi rồi đem để trước cửa phòng. Nó chẳng muốn bước ra khỏi phòng nữa, không chừng sẽ chạm mặt!
Cứ thế, sáng đi học chiều về lại chui vô phòng, ăn cơm cũng ăn trong phòng. Cứ thế kéo dài khoảng một tuần, Key không chịu nổi nữa đùng đùng nổi giận xông vô phòng nó:
– Định ở trong này đến chừng nào? Không xuống ăn bữa cơm với anh mày được à? Đã thế người hầu nói càng ngày ăn càng ít, định chết trong này à?
Key tức giận quát lên, nó nằm trên giường, dí mắt vào điện thoại chơi game. Được năm phút, nó dừng lại, ngồi dậy rồi nhìn Key. Key đang bốc hoả với đứa em gái cưng, biết là nó đang buồn nhưng có cần phải trốn trong phòng mãi không?
– Chưa biết đến chừng nào! Đi xuống lầu rất mệt! Không có ý định chết ở đây, có chết cũng phải chết oai hùng!
Nó bình thản trả lời từng câu hỏi của Key, Key tức tới nổi mặt đỏ bừng đóng cửa thật mạnh rồi bỏ đi! Nó nhìn theo chẳng nói gì, định quay lại chơi game tiếp nhưng tâm trạng bị phá hỏng. Chết tiệt mà!
Nó ở trong phòng, không chơi game thì đọc truyện, coi phim. Nó chẳng muốn gặp mặt hắn, nó sợ mình yếu lòng. Nó tự thuyết phục bản thân, đây là tình cảm nhất thời, nhanh chóng phai phôi. Cả tuần, nó không gặp hắn, đi học cũng đi riêng, ở trường mỗi khi thấy bóng dáng hắn từ đằng xa thì đã bỏ đi!
Ngày đó, Thu tát nó, nó không đánh trả. Đến khi hắn bước ra che chở cho Thu, nó chỉ muốn đâm cho cô ta một nhát! Nhưng nó đã nói, trả hắn bằng mạng của cô ta.. Miệng nói mà lòng đau như cắt, nó quay lưng bước đi, chỉ vì, nó không muốn khóc trước mặt hắn, một lần nữa!
Nó nằm đó, cứ suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã ngủ. Nhưng trong giấc mơ, cái đêm ba mẹ nó bị ám sát lại hiện về, từng chi tiết..
Nó tỉnh ngủ, cả người toát mồ hôi, hơi thở nặng nề. Ngồi dậy rồi ôm mặt, nó lại nhớ về giấc mơ, nhớ về ngày hôm đó. Đó là ác mộng, đeo bám nó, nay lại hiện về. Người nó run nhẹ, toát mồ hôi dù phòng luôn bật điều hoà /. Từng cảnh máu me, lời nói của họ quanh quẫn trong đầu nó. Đến bây giờ, nó vẫn luôn oán hận bản thân, là vì nó yếu đuối. Nếu ngày đó nó mạnh mẽ, dứt khoát, họ đã được cứu. Nếu nó biết tính toán, lường trước mọi việc thì đã ba mẹ nó không chết. Nếu nó biết cảnh giác, thì tại sân bay, Bông Gòn đã không bị bắn. Là lỗi của nó!
Khoé mắt cay, dòng nước ấm chảy dài trên khuôn mặt, như hạt trân châu không đứt. Nó đã tự trách mình, mọi việc đều tồi tệ cả. Tự ôm lấy mình rồi khóc, nó chẳng như vẻ bề ngoài mà mọi người tiếp xúc, cũng như bao cô gái khác, dù có mạnh mẽ đến đâu, luôn luôn cần điểm tựa. Nó đâu nhận thức được, nó luôn coi anh, Key là điểm tựa, nhưng đến khi buồn, tâm lí loạn lên, nó lại không tìm đến họ. Tự mình chui vào một góc tối, rồi tự trấn an bản thân, đến khi ổn, lại xuất hiện với nụ cười..
Nhưng! Hắn đã đến phá vỡ qui luật đó, lau đi giọt nước mắt, rồi cùng nó chia sẻ khó khăn. Cùng nó vượt qua nỗi đau. Rồi, chẳng biết từ khi nào, nó xem hắn, là một điểm tựa. Cứ như thói quen, nó cứ quen với việc có điểm tựa, để rồi đến khi hắn đi mất. Cảm giác mất đi thứ gì đó quan trọng, muốn giành lấy nhưng bản thân không cho phép..
Nó khóc, nhưng vẫn nở nụ cười.. Nó tự nhận thức được, bản thân đã không còn quan trọng với hắn, giữa nó và hắn không còn gì liên quan đến nhau nữa. Bây giờ, việc nó làm là phải mạnh mẽ, vì từ đây về sau, nó sẽ không còn ai cùng vượt qua nỗi đau nữa. Phải mạnh mẽ, để tự bảo vệ bản thân, bạn bè và người thân. Đó là con đường duy nhất, nó tìm thấy!
Thời gian cứ vậy trôi đi, nó dần dần trở về với bỏ bọc trước đây của mình, lạnh nhạt với mọi việc xung quanh, không quan tâm đến cảm xúc của mọi người. Nó đã đến gặp ông Bạch, đương nhiên, không ai biết điều này. Thời gian ở nhà của nó ngày càng ít, anh và Key dần nhận ra điều này. Nó bắt đầu hành động theo bản thân, không cùng anh, Key và hắn đi học nữa, tài xế chở nó đi. Nó luôn về nhà lúc trời tối, đi lúc sáng sớm!
– Dạo này, Như nó sao sao á!
Cả đám đang ở nhà anh, Ngọc vừa nói vừa thở dài
– Ý em là sao? – Key hỏi
– Nó đang trở về vỏ bọc trước đây! – Anh giải thích
– Đúng rồi! – Ngọc đồng tình
– Khoá học của tụi em đã kết thúc vào tuần trước, vậy mà hôm tạm biệt mọi người nó không đến, thật là! – Kai nói
– Khoan đã! Kết thúc vào tuần trước? – Hắn hỏi
Hắn ngồi im, nghe mọi người nói chuyện, bây giờ mới lên tiếng. Nghe hắn hỏi, anh và Key cũng nhận ra điều gì đó. Có gì đó không đúng ở đây?
– Ừ! Đã kết thúc! – TA nói
– Tại sao không nói cho anh biết? – Anh nói
– Tụi em nghĩ Như sẽ nói cho mấy anh nên không nói! – TA ngạc nhiên
– Nếu như đã kết thúc một tuần trước, vậy thì…. Nó đã đi đâu?
(Còn tiếp)