Alex không nói không rằng quay đầu xe đi về hướng ngược lại với nhà hàng X, nó nhíu mày nhìn Alex:
– Sao lại quay lại? – Nó hỏi
– Trang thiếu gia đi nhờ xe! – Alex trả lời
– Tôi là chủ xe này, anh ta không gọi hỏi tôi tại sao lại gọi hỏi anh? Không cho đi nhờ, quay lại đi về nhà hàng X!
Nó nói, một phần vì không muốn chạm mặt hắn ta, một phần vì cảm thấy hắn ta vô phép vô tắt! Ngọc không nói gì chỉ thở dài ngồi đó khoanh tay chuẩn bị xem trò vui, Alex nhìn nó rồi lắc đầu:
– Cậu ta nói rằng tiểu thư không đồng ý thì mặc kệ, cậu ta sẽ chịu trách nhiệm!
– Ơ?! Anh là người của tôi cơ mà? Sao lại nghe anh ta? – Nó tức giận
– Tiểu thư… Cứ cho cậu ta đi nhờ xe, ví dụ nếu không đồng ý thì đi nửa đường đạp cậu ta xuống! Tiện cả đôi đường! – Alex nhìn qua kính chiếu hậu rồi cười
– Tốt! Có chí hướng, cứ tiếp tục phát huy!
– Hai người có thể đừng vô sỉ công khai được không?
Ngọc thở dài rồi nói, chủ nào tớ nấy. Alex cùng nó cười một cái đủ gian tà, đúng là vô sỉ!
Alex chạy đến trước tập đoàn Hoàng Nhật, toà nhà cao chọc trời. Hắn ta đang đứng trước cửa, mặt hầm hầm ai nhìn vô đều tránh xa, càng xa càng tốt! Đến cả bảo vệ toà nhà đều chảy mồ hôi vì hắn. Chiếc xe dừng trước mặt hắn, Ngọc hạ cửa kính xe xuống rồi quay sang nói:
– Thiếu gia Trang, mời lên xe!
Hắn nghe thấy giọng Ngọc liền ngước lên, hai tay đút vào túi quần rồi bước tới, mắt có ý cười. Nó cùng Ngọc ngồi ghế sau, nghĩ rằng hắn ngồi ghế phụ nên cả hai đều không có ý định di chuyển. Nó cũng chẳng thèm nhìn về phía hắn, mắt nhìn sang hướng khác. Yun đến trước mặt Ngọc, mắt chăm chăm nhìn Ngọc khiến cô nàng rùng mình. Hắn bỗng nhếch môi rồi miệng nói ra vài chữ không thành tiếng:
– Lên ghế phụ đi!
Ngọc nhìn khẩu hình rồi mép môi hơi giật giật, lưu manh, là lưu manh! Nó không chú ý gì mấy, đến khi cửa xe mở ra rồi ai đó ra rồi lại vô ngồi kế nó. Nó nghĩ là Ngọc, đến khi thấy ghế phụ có Ngọc đã an toạ! Nó giật mình rồi quay sang, hắn đã ngồi chình ình ở đó, tự khi nào!
– Này, sao anh lại ngồi ở đây? – Nó ngạc nhiên
Hắn quay sang nhìn nó không nói gì rồi đạp nhẹ lên ghế phụ, Ngọc quay xuống nhìn nó, nụ cười cứng gắt trên môi:
– ha ha! Tự nhiên tao muốn ngắm cảnh! – Ngọc nói
Nó trợn mắt nhìn Ngọc, rõ ràng là Ngọc biết chuyện giữa nó và hắn, giờ lại còn? Ngọc thấy bạn mình như vậy liền quay lên rồi nghĩ thầm trong đầu ” thật sự xin lỗi mày, là tao bị ép! ”, Ngọc hét lên trong lòng!
– Đi thôi! – Hắn nói
Alex nhìn qua kính chiếu hậu, mắt có ý cười rồi lấy xe. Trên xe kể từ khi có hắn, không khí im ắng hẳn đi, nó ngồi cũng lười biếng không muốn nói chuyện nữa. Xe vẫn chạy bon bon trên đường, nhưng sao nó cứ có cảm giác ai đó nhìn mình. Liền quay sang nhìn người kế bên, quả nhiên… Hắn từ lúc lên xe vẫn nhìn nó, chỉ nhìn nó. Đôi mắt sâu thẳm, không thể hiểu hắn đang nghĩ gì. Nó chạm mắt với hắn, cảm nhận được mặt mình nóng lên, liền hắng giọng:
– Mặt tôi dính gì hay sao?
– Không!
Dường như hắn không có ý định nhìn chỗ khác, nó nhíu mày, mắt vẫn nhìn hắn, không chớp, không nhìn chỗ khác!
– Nếu vậy tôi không cần anh phải nhìn tôi chằm chằm như thế!
– Tôi cần!
Hai từ ngắn ngọn, nhưng đủ để khiến những người trong xe ngạc nhiên. Này thiếu gia, anh đừng mặt dày như thế.-.!
– Nhìn tôi phải có phí, phút, à không phút ngàn!
Nó đưa ra lời đề nghị, hai người ngồi ở trên mép môi hơi giật giật,biết cách kiếm tiền nhỉ? Nó cười thầm trong lòng, hắn ta không điên đến nỗi cứ nhìn mà bị tính tiền. Hắn nhìn nó, mắt có ý cười:
– Được! Tính từ lúc này, canh đồng hồ đi!
Mặt nó cứng đơ lại vì câu nói đó, tên này điên thật rồi! Hắn nhìn nó, môi nhếch lên:
– Em đưa ra điều kiện, tôi đáp ứng!
Tên vô lại! Nó rủa thầm trong lòng, nghiến chặt răng lại rồi thôi không đấu mắt với hắn nữa. Nhưng bỗng trong lòng nhớ lại Thu rồi hàm răng trắng hiện lên, quay sang hắn:
– Anh cứ nhìn tôi mãi như thế, cô vợ tương lai của anh sẽ ghen trời ghen đất đấy!
Câu nói của nó, mỉa mai toàn phần. Hắn nghe thế liền bật cười, tay vuốt mái tóc xanh đen:
– Hình như em rất có hứng thú với chuyện đời tư của tôi?
– Tôi chỉ không muốn dính vào những chuyện rắc rối!
– Vậy thì em yên tâm! Em sẽ không dính vào những chuyện rắc rối
– Làm sao tôi biết được? Cô vợ tương lai của anh, nhìn yểu điệu thục nữa như thế cơ mà? Lỡ cô ta nói vì tôi mà khóc, tôi biết làm sao?!
– Cô ta khóc, là chuyện của cô ta, tôi không quan tâm!
– Cô ta là vợ tương của anh, anh không cảm thấy mình vô tâm sao? Đến cả người con gái anh yêu, chuẩn bị làm vợ anh, anh cũng chẳng màng tới?
Nó nói, tay nắm chặt lại, ánh mắt căm phẫn nhìn hắn. Alex và Ngọc nghe thấy giọng nó tức giận liền nuốt nước bọt, sắp có chiến tranh rồi đây. Trong xe không khí nặng nề khiến người ta không thở nổi. Hắn nhìn nó, thích thú hỏi:
– Dựa vào đâu mà em nói tôi vô tâm?
– Không phải sao? Đến cả người con gái anh yêu, người vợ tương lai của anh, người đã đính hôn với anh, khi người ta khóc anh lại nói là không quan tâm! Không phải là vô tâm, chứ là gì? Hay là anh không có trái tim?
– Lí luận của em không đúng!
– Không đúng chỗ nào?
Nó tức giận nhìn hắn, cái tên vô tâm, nó nhất định cãi đến cũng! Đúng lúc này, xe đã tới nhà hàng X, Yun thấy thế mở cửa xe bước xuống, nó cũng xuống theo! Ngọc nhanh chóng chạy vào trong, Alex cũng chạy đi đỗ xe lánh nạn, chỉ còn nó và hắn. Nó bực tức đi, không quan tâm đến tên vô lại họ Trang kia! Nhưng lúc này hắn bước tới đi song song với nó, cất giọng trầm:
– Tôi chưa từng nói yêu cô ta, cô ta càng không phải là vợ tương lai của tôi, tôi và cô ta đã huỷ hôn ước từ lâu! Cái đó không gọi là vô tâm, mà là tôi không thích quan tâm đến người không liên quan đến cuộc đời mình. Tôi có trái tim, nhưng đã bị một tiểu quỷ họ Bạch đánh cắp. Tôi mong tiểu quỷ đó sẽ trả lại trái tim cho tôi!
Nói xong hắn bỏ đi trước, miệng nở nụ cười nhàn nhạt khó thấy. Còn nó, từng lời từng chữ hắn đều nghe thấy. Không hiểu sao khi nghe hắn nói không yêu Thu, lòng nó lại tươi tỉnh hẳn lên. Nhưng câu cuối cùng mới quan trọng, tiểu quỷ họ Bạch? Khoan đã, có gì đó sai sai…..
Nó vừa suy nghĩ vừa đi vào trong, mọi người đã an toạ chỉ còn nó. Mọi người đều nhìn nó đang ngớ nga ngớ ngẩn bước tới rồi ngồi xuống cạnh anh, không để ý đến nét mặt của người bên cạnh!
Bỗng nó ngước lên nhìn mọi người đang nhìn nó bằng ánh mắt thương tâm, trừ hắn đang bình tĩnh nhìn vào menu
– Sao thế?
Nó ngơ ra hỏi, mọi người đưa mắt về anh, nó cũng nhìn theo. Satan, Satan xuất hiện!!! Mặt anh thì vẫn bình tĩnh, bình tĩnh, bĩnh tĩnh…. Điều quan trọng phải nhắc lại lần. Trước cơn bão, mặt biển lúc nào cũng lặn sóng! Nó biết rõ, liền thấy anh rõ ràng đang tức giận nhưng lại không thể hiện ra ngoài:
– Anh, có chuyện gì sao? – Nó nhìn anh rồi hỏi
– Không gì! Anh đang rất bình tĩnh…
Vừa nói anh vừa bẻ cong chiếc thìa trên tay mình, bình tĩnh của anh đấy à -.-?! Nụ cười trên môi nó tắt đi, nhìn chiếc thìa trên tay anh rồi thở dài:
– Phục vụ, cho bộ dụng cụ ăn mới!
Key ngồi đối diện nói, người phục vụ nhanh chóng đi tới thay bộ dụng cụ ăn cho Ken. Nó nhìn anh, rồi nhìn anh chàng phục vụ đang sợ ra mặt kia:
– Cảm ơn anh! – Nó nói với người phục vụ
– Là bổn phận của tôi! Tiểu thư đừng khách sáo!
Anh phục vụ nhìn nó nói mà mặt đỏ lên, dù tuổi còn nhỏ nhưng sắc đẹp khiến người ta say mê!
– Còn không mau đi xuống?
Anh tức giận nhìn anh phục vụ khiến anh ta hoảng sợ bước đi. Anh thở hắt ra, đúng là đang giận, lại còn giận cá chém thớt!
– Anh đừng giận cá chém thớt như thế! – Nó nói
– Em không biết nãy giờ anh ta đã bẻ cong hết bao nhiêu bộ dụng cụ ăn đâu!
Kino nói mà nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng, đến khi bị anh nhìn lại liền thu ánh mắt. Đại hoạ, đại hoạ!!!
– Anh rốt cuộc làm sao thế?
Nó lo lắng quay sang nhìn anh trai của mình, Ken là người không thể hiện cảm xúc ra ngoài, giấu trong lòng tự mình giải quyết! Nếu không ép anh trả lời, Ken cũng không nói!
– Đâu có, anh đang rất bình tĩnh! Chỉ là vừa được ba nhắc nhở một chút thôi!
Anh nói, miệng cười, ngoài cười nhưng trong không cười
– Lí do? – Nó ngạc nhiên
– À, Bạch Vĩ An đã hoàn thành xong đại học Harvard, theo như lịch trình sẽ ở lại và tiếp tục thực tập. Nhưng chỉ sau ngày tốt nghiệp một đêm, nó đã biến mất và để lại lá thư nói rằng sẽ đi du ngoạn. Khi nào về sẽ toàn tâm toàn lực vào công việc!
Anh vừa nói vừa cười nhìn nó, nhưng giọng nói thì sặc mùi thuốc súng! Nó nghe thế liền bật cười, Bạch Vĩ An ơi là Bạch Vĩ An, anh thật là ngu ngốc mà!
– Nhưng chẳng phải anh ta chỉ đi du ngoạn thôi sao? Sẽ về mà? – Nó hỏi
– Đúng, nhưng trong bức thư không có giới hạn về thời gian!
Nói đến đây, nó cảm nhận được sát khí từ anh. Nó đoán ra được là ba đã giao toàn bộ công việc đã sắp xếp cho Bi cho anh nên anh mới nổi điên:))! Tội nghiệp!
– Thằng nhóc đó rất khéo! Trước khi đi còn để lại thư:))! Không để lại vết tích gì cả! – Cen cười
– Họ Bạch đúng là có phước, có cậu con trai cả là Bạch Minh Phong đây toàn tâm toàn lực vào việc của tập đoàn! – Key giở giọng trêu chọc
– Dạo này trông hai người có vẻ nhàn rỗi quá nhỉ?
Anh quay sang hai tên đó, ánh mắt như bắn ra lửa. Vậy mà hai tên kia còn trưng cái bộ mặt ngây thơ ra nhìn anh, khiến anh chỉ biết nén giận trong lòng!
– Thôi anh hai đừng tức nữa! Chắc là anh ta chỉ đi đâu đó xả stress thôi!!
Nó cố gắng an ủi anh, tội nghiệp ông anh của nó quá:)))!
– Ừ! Nhóc không cần lo lắng cho anh đâu!
Anh quay sang xoa đầu nó như một chú mèo con, nó liền mỉm cười. Thức ăn được dọn lên, anh cũng đành để sự bực tức tan đi, cùng mọi người ăn
– Như, dạ hội này em đã có người đi cùng chưa? – Cen bất ngờ hỏi
– Đi thì đi thôi, cần chi người đi cùng? – Nó trả lời
– Vậy là chưa có người đi cùng sao! Đi với anh nhé?
Cen vui mừng ra mặt, nháy mắt đưa tình với nó. Nhưng lại bị hai ông anh của nó lườm cho một phát, thế nhưng Cen không có ý định rút lại đề nghị của mình. Nó hơi khựng lại, liếc sang Cen rồi lại tiếp tục ăn:
– Nhất thiết phải có người đi cùng sao? – Nó nhàn nhã hỏi
– Vậy là em từ chối? – Cen có phần hụt hẫn
– Thôi đi, mặt anh dày quá! Người ta từ chối rồi! – Kai ngồi kế bên cười
– Thằng nhóc này, không ủng hộ anh mày thì thôi đi! – Cen quay sang lườm Kai
– Thực ra em cũng có ý định mời Như đi cùng! – Kai cười
Nó ngước lên nhìn Kai, lấy khăn lau miệng rồi mỉm cười. Tay vẫn còn cầm con dao để cắt thịt:
– Cậu muốn được xơi tái sao? – Nó cười
– Này, tôi chỉ có ý muốn mời cậu đi cùng thôi! – Kai lại cười
– Hai anh em nhà này quả thật rất mặt dày!
Ngọc ngồi kế bên nó nói, miệng cười mỉa mai. Nó cũng bật cười, đặt con dao xuống:
– Thế tại sao mày không nói tao biết còn có vụ cần bạn cặp?
Nó quay sang, mắt nhìn Ngọc, nụ cười sát khí
– Thật sự thì tao nghĩ không cần thiết! Với lại đâu nhất thiết cần bạn cặp mới được vào? – Ngọc nhún vai
– Thế thì tôi từ chối lời mời!
Nó nghe thế nhanh chóng quay sang anh em họ Lâm nói, cả hai anh em nhìn Ngọc mắt bắn ra điện. Ngọc lè lưỡi trêu chọc, lúc này anh quay sang hắn đang im lặng ăn:
– Này, mày có thể tìm Vĩ An không?
Hắn nhìn anh, tay dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng. Bộ dạng lười biếng dựa vào thành ghế:
– Mày nghi ngờ thực lực của tao? – Hắn nói
– Không! Chỉ là thằng nhóc kia rất tinh ranh! – Anh thở dài
– Việc này thì không thành vấn đề! Nhưng tao không làm việc không công!
Hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, nó nghe thế liếc mắt sang nhìn hắn, lòng bỗng có cảm giác nguy hiểm rình rập
– Đương nhiên! Bạn là bạn, công việc là công việc! Tao sẽ trả công cho mày xứng đáng! – Anh khẽ cười
– No no no! Tiền thì tao không muốn! – Hắn nhếch môi
– Vậy mày muốn gì?
Anh nhìn hắn, hắn khẽ cười. Mọi người nghe thế liền dồn sự chú ý lên hắn, chỉ trừ nó đang bình thản ăn món tráng miệng
– Một cuộc trao đổi!
(Còn tiếp)