Em lại làm sao vậy? Sao em thích gây chuyện hết vậy? Con bé chết tiệt này, em đang ở đâu? Em lại muốn bỏ tôi nữa sao? Chẳng phải em nói em thích tôi sao, thích của em là như thế này sao… Em thích rời xa tôi lắm, phải không..?
Cái gì mà rơi xuống vực, cái gì máu rồi lại đạn, Yun không nghe rõ gì cái. Tai lùng bùng hết cả lên, trong đầu tái hiện lại cảnh nó buông tay trong biển lửa, nụ cười hết sức dịu dàng nhưng lại như ngàn nhát dao đâm vào tìm hắn..
– Mọi người ở lại đây, tôi sẽ đi tìm!
Không đợi Vĩ An nói tiếp Yun đã cướp lại. Hắn không thể nào mà nhàn nhã thưởng thức ly rượu nho nói chuyện phiếm trong khi nó sống chết không biết thế nào. Trong lòng như lửa đốt nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn bình tĩnh, không để lộ bất kì cảm xúc nào.
– Đừng làm loạn, phải báo cho người lớn biết!
Key ngăn lại, nếu hắn rời đi ngay lúc này thì chắc chắn sẽ bị chú ý. Mà hơn nữa hôm nay toàn là những người có tiếng tăm, hắn như vậy chính là thất lễ.
Yun chỉ nhếch môi, cười như không cười, lạnh lẽo nói :
– Làm loạn ? Nếu hôm nay sự việc lại như tối hôm đó thì sao ? Sẽ có Vĩ An thứ hai xuất hiện để cứu em ấy sao ? Liệu có may mắn đến thế không, tử thần sẽ tha cho em ấy sao ?
Ngưng một chút, hắn nói tiếp :
– Nếu hôm nay em ấy có chuyện gì xảy ra, Trang Hoàng Nhật tao cả đời ôm hận..
Nói xong liền xoay người dứt khoát bước đi, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong bữa tiệc. Bước chân không nhanh không chậm, trên khuôn mặt cũng chẳng để lộ bất kì cảm xúc gì cả..
Đúng vậy, ngày hôm nay sẽ chẳng có Vĩ An thứ hai nhảy ra để cứu nó khỏi tử thần. Mà Tử Thần, liệu ông ấy có đủ lương thiện buông tha cho cô gái nhỏ kia ? Nghĩ đến đây, lòng bàn chân như bị bỏng nước sôi hắn bước càng nhanh.
Ông Bạch đang nói chuyện với khách, thấy bầu không khí ồn ào lạ thường liền nhìn qua đã thấy vị thiếu gia họ Trang đang rời đi. Lập tức ngay lúc đó, Ken bước tới nói nhỏ đủ cho hai người nghe :
– Thưa ba, xảy ra chuyện rồi !
Ly thuỷ tinh trong tay xém nữa đã bị ông bóp nát, sắc mặt đanh lại rồi từ từ trở lại bình thường nhưng đôi mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Người ông đang nói chuyện chính là cha mẹ của Key và Yun.
– Thứ lỗi, tôi sẽ quay lại ngay !
Ông mỉm cười với đối phương rồi lập tức rời đi, Ken đi ngay bên cạnh. Mọi người lúc này vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy nét mặt căng thẳng của người nhà họ Bạch thì cũng ngầm hiểu ra được một ít..
– Con với Vĩ An ở lại, tự ta đi giải quyết !
Không nhanh không chậm ông nói với Ken, anh gật đầu ngoan ngoãn. Nếu cả ba người họ đi, chắc chắn sẽ làm náo động nơi này. Anh tin ba mình, ông luôn sáng suốt trong mọi việc.
Yun đi xuyên qua đám người, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta tránh xa. Cha mẹ hắn từ phía xa nhìn con trai mình, bà Trang nhíu mày. Vừa này thấy cha con họ Bạch thì thầm gì đó rồi ông Bạch rời đi ngay thì bà cũng mơ hồ đoán được việc gì đó, giờ lại thấy con trai mình đi như bị ai đuổi thì bà càng chắc chắn hơn. Nhưng việc nhà của họ Bạch liên quan gì đến họ Trang mà con trai bà lại gấp gáp thế này ?
– Ông mau gọi thằng con trai của ông lại, kêu nó không được xen vào chuyện của họ Bạch !
Bà Trang quay qua nói nhỏ với chồng mình, chồng bà nhìn theo bóng dáng của con trai mình rồi lắc đầu mỉm cười không nói gì. Đây không phải là rõ ràng quá rồi sao, con dâu của ông chính là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay !
– Ông cười cái gì ? Mau kêu nó lại !
Bà Trang giục chồng mình, giờ phút này còn cười cái gì chứ !
– Con trai bà ăn cơm nhà lo chuyện người ta, cứ mặc kệ nó !
Hắn sải bước, lòng thầm chửi diện tích của đại sảnh ! Trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh lúc nó khóc đến thương tâm, đôi mắt sưng đỏ lên. Tiếng khóc như xé toạc bầu trời vang vảng bên tai khiến hắn mím chặt môi lại..
Không biết rốt cuộc nó còn giữ trong lòng bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu nỗi buồn tự rất lâu rồi. Cô gái nhỏ đó như một con sói con, lúc cảm thấy nguy hiểm sẽ tự mình nhe răng gầm gừ không để ai đến gần, tự cam chịu mọi thứ. Hắn đã rất cố gắng để ôm sói con vào lòng, chịu những vết cắn, vết cào đến chảy máu để cùng sói con trải qua khó khăn nguy hiểm..
Đi nhanh tới mức không biết mình sắp đụng vào người đi ngược chiều. Hắn đang vội thì bị một người ngăn lại, định ngước lên quát tên đó thì cứng họng..
Alex nở nụ cười nhàn nhạt, rất bình thường, không hề có một vết thương vết trầy nào cả. Vậy thì còn sói con ?
Hắn nhìn ra phía sau Alex, à sói con đang đứng ở đó…..
Khuôn mặt không có vết xước, tay chân lành lặn không mất cái nào, đầu còn trên cổ. Ừ tốt rồi ! Hắn thở phào nhẹ nhõm..
– Trang thiếu gia, vội vội vàng vàng đi đâu thế ?
Alex cười, chẳng phải đây là đi tìm người sao ? Nhìn bộ dạng lo lắng của Trang thiếu gia mà Alex không nhịn được cười.
– Định ra ngoài hóng gió, giờ thì không cần nữa !
Hóng gió ? Giữa mùa đông ? Trang thiếu gia, anh có thể chọn lí do hợp lí hơn được không ?!
Nó ở phía sau bước tới, nhìn hắn một cái, cố nén ý cười sâu đôi mắt. Yun liếc nó một cái xoay người trở vào trong.
Mọi người thấy nhân vật chính xuất hiện liền nhộn nhịp. Ông Bạch đã bước đến rất gần nhưng không bước lên thêm, nhìn thấy cô con gái nhỏ bình an vô sự lòng ông nhẹ nhõm hơn vạn lần..
Nó nhìn quanh bữa tiệc tìm người, vừa thấy ông Bạch đã bước thẳng tới.
– Vội vàng cái gì ? Mau đi chuẩn bị, còn muốn làm xấu mặt ông già này sao ?!
Không đợi nó mở lời ông Bạch đã giả vờ trách móc, nó ngẩn người vài giây rồi mới cười hì hì như con ngốc. Lúc này nó mới nhận ra mình còn đang khoác một bộ quần áo dày đến mức không thể dày hơn vào bữa tiệc, mất mặt, cực kì mất mặt.
– Đến rồi sao ? Mau theo Ngọc đi chuẩn bị !
Ken cũng bước tới, xoa đầu cô em gái nói. Ngọc từ phía xa cũng chạy đến bên cạnh, nhìn tổng quát nó một cái rồi thầm oán trách :
– Rốt cuộc là não mày đã đi lạc ở nơi nào rồi ?!
Cô nàng kéo nó đi ra khỏi bữa tiệc, những người biết chuyện cũng thở phào như vừa trút cả tấn trách nhiệm khỏi vai. Ông Bạch lại nở nụ cười rạng rỡ nói với khách mời trong bữa tiệc :
– Xin thứ lỗi, mọi người cũng biết rồi đấy con gái mà !.
Khách mời đồng loạt cười, rồi lại tiếp tục trò truyện xôn xao. Yun từ lúc nào đã đi về một góc tĩnh lặng quan sát và sự tĩnh lặng đó chẳng kéo dài được bao lâu cả..
– Trang thiếu gia, chân bị bỏng hay sao mà đi nhanh vậy ? – Cen nói
– Ai da, nhìn xem nhóc con làm người ta lo lắng đến vậy thật không tốt chút nào nha ! – Key cười
– Đến trễ xíu nữa là có chuyện lớn rồi – Kino nói tiếp
Và thế là họ cùng nhau châm chọc Yun, hắn đáp lại bằng cái liếc mắt sắc bén nhưng những tên thích châm chọc người khác chẳng bị ảnh hưởng. Ngược lại còn thích thú hơn..
Không lâu sau đó, nhân vật chính xuất hiện. Nó mặc bộ váy trắng dài chạm đất, dạng cúp ngực lộ ra bờ vai trắng ngần. Mái tóc được uốn nhẹ, bồng bềnh như đám mây. Nụ cười nhàn nhạt trên môi, nó đã trở thành tâm điểm của sự chú ý..
Ai cũng trầm trồ xuýt xoa vẻ đẹp kia, như một viên ngọc ẩn mình trong lớp bụi vừa được lau sạch nên lập tức toả sáng. Khuôn mặt nhìn vào có thiện cảm ngay lập tức, đôi mắt tím có sức hút lạ thường..
– Ba..
Nó đi đến cạnh ông Bạch, ông ấy nhìn nó nở nụ cười hài lòng. Cùng đi lên phía sân khấu, mọi người im lặng đợi ông Bạch nói :
– Thứ lỗi cho chúng tôi vì sự chậm trễ đáng tiếc này. Hôm nay là sinh nhật lần thứ của con gái tôi, Bạch Hạ Băng. Cảm ơn mọi người đã nể mặt chúng tôi đến tham dự. Mọi người cứ tự nhiên nhé..
Tiếng vỗ tai vang lên, lời phát biểu vừa rồi của ông Bạch quá là khách sáo. Bạch gia gửi thiệp mời, ai mà không dám đến chứ. Nếu có chắc kẻ đó không muốn có mặt trên thương trường nữa rồi.
Ông Bạch nhường lời phát biểu cho con gái, nó ngẩn ra nhìn ba mình. Bị cái nhìn đầy ý cười của ba mình làm cho giật mình, nó lập tức nở nụ cười nói :
– Xin cảm ơn mọi người đã có mặt ngày hôm nay, thành thật xin lỗi vì việc tới trễ. Mọi người hãy cùng nhau thưởng thức bữa tiệc này nhé..
Tiếng vỗ tai lại vang lên, nó vẫn giữ nụ cười trên môi cho tới khi nhìn thấy bóng dáng một người trong đám đông.
Lâu rồi mới gặp lại hình như cậu ta lại cao lên. Nhìn từ phía xa vẫn thấy được nét đẹp trai từ cậu ta phát ra, đôi mắt xanh biển dịu êm tựa như mặt biển vào những ngày xuân. À, bao lâu rồi mới nhìn thấy đôi mắt xanh biển này nhỉ ?
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Ken kêu nó đi tiếp khách cùng ông Bạch. Không để lộ bất kì bối rối nào, nó bình tĩnh gật đầu rồi rời khỏi sân khấu..
Chào hỏi hết khách mời khiến quai hàm nó cứng đơ vì cười quá nhiều, đôi chân mỏi rã rời. Hôm nay có cả cha mẹ Key đến dự, ông bà rất quý nó nên lôi ra hết mọi chuyện mà hỏi khiến ông Bạch cũng chẳng can ngăn được. Nó ngoan ngoãn lễ phép trả lời, bà Trương khiến nó cảm nhận được tình mẫu tử bao la, đối với bà nó là đứa con gái nuôi, có khi còn quý hơn thằng con trai độc nhất vô nhị của bà nữa..
Nói chuyện một hồi, ông Bạch bảo nó đi chào hỏi bạn bè. Nó vâng lời rời đi, vừa đi được vài bước thì chạm mặt.
– Lâu rồi không gặp !
Đối phương mỉm cười, nụ cười ngọt ngào đến dường nào. Nó nhìn, con tim cũng chẳng còn đập nhanh mặt cũng chẳng còn đỏ khi thấy nụ cười ngọt ngào này nữa..
– Hôm nay, trông rất đẹp !
Đối phương nói tiếp, giọng nói cũng như biển mà êm dịu khiến người ta xiêu lòng. Nó nở nụ cười, nói :
– Cảm ơn, Trường cũng vậy !
– Sống tốt không ?
Trường hỏi tiếp, sự quan tâm vẫn như ngày nào. Nó không thu lại nụ cười trên môi, đáp :
– Tốt, còn Trường ?
– Tốt là được rồi, tôi vẫn như mọi khi thôi..
Cậu ta trả lời, giọng nói bay bổng !
– Dạo này…. Quỳnh vẫn khoẻ chứ ?
Nó hỏi tiếp, không có ý gì cả chỉ là muốn biết về tình hình của bạn cũ mà thôi.
– Cô ấy vẫn ổn !
Trường gật đầu
– Vậy hai người, vẫn ổn chứ ?
Câu hỏi trọng tâm rồi đây, nó vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, cậu ta đáp :
– Vậy còn cậu với người đó, ổn chứ ?
Người đó, ý cậu ta là ai chứ ? Nó im lặng, Trường bước đến khiến khoảng cách cả hai gần hơn, nói tiếp :
– Hình như không ổn, rốt cuộc cậu sống tốt hay không ?
Suy nghĩ trong đầu bị rối, nó sống tốt hay không ? Tốt, tốt hơn ba năm vừa qua, tốt hơn những ngày tháng còn sống trong cảnh bị người khác khinh bỉ chà đạp. Nhưng ý của Trường, chính là tình cảm của nó và người đó, nó có sống tốt khi có người đó ở cạnh không ?
Vừa định mở miệng trả lời, nó đã cảm nhận được luồn khí hắc ám từ sau lưng bay ra :
– Nói chuyện không cần phải đứng sát thế đâu, thiếu gia đây làm ơn tránh xa ra một chút !