Chiếc xe lao trên đường, anh ngồi trong xe vừa lái vừa ngân nga bài gì đó, có vẻ sau khi nói chuyện với nó, tinh thần anh đã tốt hơn. Còn nó, câu nói của anh khiến nó phải suy nghĩ, ý của câu nói đó là gì? Aisss, đó là câu hỏi nó không thể giải đáp >
– đến rồi
Anh vui vẻ nói, nó giật mình, mắt nhìn sang toà nhà kia, nhìn là biết đây là nơi dành cho giới thượng lưu. Toà nhà cao ngất ngưỡng, xung quanh thì đầy các vệ sĩ ==, bộ có tổng thống đến đây hay sao à? Nó bĩu môi suy nghĩ!
– Đây là đâu? – Nó chán nản
– Em quên mình là ai sao? – Giọng anh trầm xuống
Nó hơi khựng người lại, mép môi hơi nhếch lên, đôi mắt cụp xuống. À đúng, nó quên rằng bản thân là đứa con gái độc nhất vô nhị của họ Bạch!
– Là ai? – Nó cười nhạt
– ……
Anh im lặng, không khí trong xe nặng nề. Anh biết, nó vẫn chưa thể chấp nhận được việc này, vết thương kia vẫn chưa lành! Anh muốn nó cười, anh yêu nụ cười đó. Nụ cười tựa như nắng sớm nhẹ, mang theo sự ấm áp trong đó … Anh sẽ đem nó trở lại, người con gái duy nhất của họ Bạch!
Anh bước xuống xe, nhanh chóng bước đi, mở cửa xe cho nó rồi kéo bàn tay nhỏ nhắn kia. Nó bị anh kéo mạnh ra khỏi xe, ánh nắng của mùa hè khiến nó đôi chút khó chịu
– Theo Anh!
Anh vừa nói vừa kéo nó đi vào bên trong toà nhà, bên trong được xây rất sang trọng! Những chiếc thang máy hoàn toàn trong suốt, những chiếc cột cao làm từ thuỷ tinh, bên trong là một hồ cá. Đông đúc người qua lại, các nhân viên trong trang phục công sở đều bận rộn với công việc! Anh kéo nó về phía thang máy, loại chỉ dành cho các cấp nhất tại đây
– Ta đi đâu? – Nó hỏi
– Đến nơi làm việc của anh!
Câu nói mơ hồ, nó quay sang nhìn anh, nơi làm việc sao? Chiếc thang máy dần lên cao, những người ở dưới như kiến, nhỏ xíu! Không khí lành lạnh dần tăng, càng cao càng lạnh. Chiếc thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, khu này hoàn toàn yên tĩnh, khác biệt với tầng trệt. Anh lại kéo nó đi, trên dãy hành lang chỉ có tiếng giày vang vọng! Anh dừng trước một cánh cửa, mắt đưa sang nó, đôi chút ngập ngừng
– Em muốn vào không? – Anh hỏi
– Không vào có được không? – Nó hỏi ngược lại
– Ờ thì …..
– Kết thúc nhanh chứ? – Nó nói
– Ừ, nhanh thôi! – Anh gật đầu
– Vậy thì kết thức sớm đi!
Nó thay đổi, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt ngang tàn cùng giọng nói lạnh. Anh đưa mắt sang nhìn nó rồi đẩy cửa bước vào! Nó bước vào theo, nhìn chung cũng có thể biết đây là phòng họp, chiếc bàn gỗ dài sang trọng, những cái ghế được điêu khắc từng chi tiết. Và đó không phải là điều quan trọng, nó hơi giật mình trước những người có mặt tại đây … Họ đều là những người ở độ tuổi trung niên, khuôn mặt nghiêm túc và đối diện trước mắt nó, một người đàn ông với đôi mắt tím quen thuộc kia …
– Tới rồi à? – Là Ba Ken
– Vâng! Xin lỗi vì bắt mọi người phải chờ! – Anh cuối đầu
– Được rồi! Vào chỗ đi! – Ba Ken nói
– Đi nào! – Anh quay sang nó
Bước theo anh, nó ngồi vào vị trí kế anh, một địa vị không hề bé. Mọi người trong phòng họp bắt đầu xôn xao, mọi ánh mắt hướng về nó
– E hèm! Chúng ta bắt đầu đi! – Ba Ken nhắc nhở
Cuộc họp bắt đầu, thì ra là về việc tổng kết doanh thu, dự án và những kế hoạch đã thành công. Quả là tập đoàn Minh Phong, doanh thu không hề nhỏ, số tiền thu được lên đến con số không thể tưởng! Nó quan sát, Anh có vẻ nghiêm túc trong công việc, mắt nhìn chăm chăm vào tệp hồ sơ trên bàn. Còn về những người khác, họ đang lo lắng một điều gì đó …. Nhất là người đàn ông đang đứng báo cáo về kế hoạch, dù trong đây rất lạnh nhưng vẫn đổ mồ hôi!
– Kế hoạch hợp tác với tập đoàn X đang gặp một số trục trặc …
– Trục trặc? – Người đàn ông kia đang nói thì bị anh cướp lời
– Ý cậu là sao? Chẳng phải đã báo cáo là hoàn thành rồi sao? – Anh có vẻ tức giận
– Dạ thưa, chuyện này …. – Người đàn ông kia có vẻ ngập ngừng
– Chỉ là một chuyện làm ăn nhỏ thôi, các người làm chưa xong! Tôi trả lương cho các người để làm gì hả? – Ba Ken lên tiếng
– Thật sự xin lỗi! – Người đàn ông hốt hoảng
– Tiếp tục! – Ba Ken nói
Những thông tin, doanh thu dự định đều vượt trước thời hạn. Buổi họp kéo dài tưởng như hết ngày!
– Nhanh chóng hoàn thành đi! Tôi không muốn có trường hợp này xảy ra nữa! Hiểu chưa? – Anh ngước lên
– Vâng!
– Kết thúc! Giải tán! – Anh nói
Tạ ơn trời! Cuối cùng cũng kết thúc ==, nó thở dài, lưng nhức mỏi vì phải ngồi lâu đến vậy. Mọi người ai nấy đều nhanh thu dọn giấy tờ, họ không muốn chịu trận lôi đình nữa!
– Tiện đây xin thông báo với mọi người, đây là Bạch Hạ Băng, con gái út của gia tộc Bạch! Đừng mắc phải lỗi lầm!