Trên chuyến bay, nó cứ ngủ chẳng biết trời trăng mây gió trong khi mọi người nói chuyện vui vẻ. Nó ngủ suốt cả chuyến bay, chẳng ai nỡ đánh thức khi họ thấy nó đã chìm vào giấc ngủ say
Nó giật mình mở mắt khi nghe tiếng gió rì rào, tiếng sóng đang chạy tung tăng vào bờ. Đôi mắt nheo lại khi gặp ánh nắng chói chang của mặt trời
– Cái quái gì đây!!
Nó lầm bầm, mắt nhắm tịt lại, tay vuốt ngược tóc, cơ thể ê ẩm. Tiếng đùa giỡn của ai đó khiến nó khó chịu, con người tím nổi bật dưới cái nắng hơi gắt kia:
– Ồn ào quá nhĩ!
Một giọng nói trầm, pha lẫn chút lạnh lùng. Nó giật mình quay sang, một người con trai đang đứng kế bên!
– Đừng có mà xuất hiện như ma như thế! – Nó nhíu mày
– Không phải do tôi, chỉ là em mất cảnh giác thôi! – Hắn nhếch mép
Nó hừ lạnh, vẫy vẫy tay tỏ vẻ chẳng quan tâm, nằm bẹp xuống chiếc ghế gỗ. Tụi nó đang ở biển, à không, phải gọi là hòn đảo mới đúng!
– Em không định ra tắm sao? – Yun nhìn nó
– Chút! – Nó nói
– Nói là phải làm liền chứ!
– Chút!
– Đi nào, mọi người đợi em kìa!
Nó hé mắt, con ngươi tím liếc sang hắn, đúng là đồ phiền phức ==! Ngồi dậy vươn vai một cách mệt mỏi, bước xuống khỏi ghế, chân chạm vào lớp cát ấm! Tiếng nói của sóng bên tai, nó mỉm cười thoải mái, bao lâu rồi nó mới được thấy biển?
– Sao hả? Đẹp không? – Hắn hỏi
– Đẹp!
Nước trong xanh, lớp cát mềm mịn dưới lòng bàn chân, mùi mằn mặn của nước biển, cái nắng của mùa hè và kể cả những cơn gió thổi ngang qua nữa. Cơn gió bay ngang, mái tóc bạch kim nổi bật dưới nắng bị thổi tung lên, nó khẽ vuốt tóc, miệng cười nhẹ
– Đi nào!
Hắn bước tới, đưa tay ra mời gọi nó, con ngươi xám hiện lên một tia hi vọng. Nó nhìn hắn, tim đập rộn ràng, một bức tranh, một tuyệt tác của nhân loại! Đưa tay ra, hắn nắm chặt tay nó, dắt về phía biển. Dịu dàng, lãng mạn và đương nhiên là ngang tàn, đâu mới là con người của Yun?
– Nè, lại đây đi!
Một tiếng nói vọng tới, nó quay đầu lại, Anh cùng những người khác đang chơi bóng chuyền đầy vui vẻ! Nụ cười toả nắng của nó khiến mọi người càng thêm phấn khởi
– Em tới nè! Đi thôi!
Nó nói lớn rồi kéo Yun về phía mọi người, hắn chỉ biết cười trừ để cô nhóc kéo đi! Nó chạy tới, đứng kế bên Key, ánh mắt nhìn Key:
– Anh ! – Nó cười
– Sao hả? Ngủ đã chưa? – Key nhìn
– Hơi hơi! – Nó lém lỉnh
– Con nhóc này!
Key xoa đầu nó bật cười
– Nè, chơi chung đi! Như giỏi trò này lắm đó! – Ngọc nói
– Vậy sao? Vậy bắt bồ đi! – Kai phấn khích
– Được thôi! Bên nào thua thì tối nấu cơm tối nha! – Cen cười
– Được! – Yun tiếp lời
Nó nhanh chóng hoà vào bầu không khí sôi nổi, cuộc đấu miệng lại nổi lên:v! Chỉ vì số lượng thành viên mà cãi nhau khiến bãi biển trở nên nhộn nhịp hẳn..
(Còn tiếp)