Tôi dùng thời gian một phút để quyết định yêu anh ấy, dùng thời gian mười năm để chờ đợi anh ấy, chờ anh ấy phát hiện ra tình yêu của tôi. Thế nhưng, người đàn ông này có chút không gặp may mắn, anh ấy vẫn không phát hiện ra chuyện tôi yêu anh. Từ khi quen biết nhau đến hiện tại đã qua mười hai năm, có người nói mười hai năm chính là thời gian đủ cho một vòng luân hồi, cho nên, tôi không nghĩ lại lãng phí thời gian của mình nữa, hiện tại, giờ này phút này, tôi quyết định buông tay anh ấy - Cố Liên Hảo.
Vào thời khắc máy bay sắp đáp xuống sân bay thủ đô, Cố Liên Hảo từ cabin nhìn thoáng qua bên ngoài, thời tiết Bắc Kinh hiếm khi được tốt như lúc này, bầu trời trong xanh, còn có những đám mây lớn lững lơ bay.
Trước lúc Cố Liên Hảo đi, Bắc Kinh còn đắm chìm ở trong ba tháng mùa mưa, theo tin tức từ radio mà cô vừa mới nghe được thì lúc này hẵn là mưa đã ngừng được bốn năm ngày.
Thời điểm bước ra khỏi cabin, cô dùng ngón tay chạm vào ánh mặt trời, ánh sáng nhỏ vụn rơi xuống đầu ngón tay cô, ấm áp, dường như còn có cả hương vị. Cố Liên Hảo thích những lúc như vậy, thích đơn thuần, thích một cách cố chấp.
Mang theo hành lý bước ra, nhìn thấy An Mỹ Nhân đang đứng trong đại sảnh ngẩn người, Cố Liên Hảo dùng cánh tay chạm vào vai cô ấy: "An Mỹ Nhân, cô sao vậy?"
An Mỹ Nhân, người cũng như tên, người Thượng Hải, vừa đến làm ở tổ phim ảnh một năm đã có ngay biệt danh hoa hồ điệp.
"An Mỹ Nhân." Nhiếp ảnh gia A Chứ chế nhạo: "Có phải gặp được viên kẹo ngọt nào rồi đúng không?"
Nói đến viên kẹo ngọt của An Mỹ Nhân, người tương đối thân thuộc với cô ấy đều đem những tên đàn ông quay quanh cô ấy quy chung thành "viên kẹo ngọt của An Mỹ Nhân", phần lớn những người này đều là những gã đàn ông có tài có sắc.
An Mỹ Nhân là một cô nàng bộc trực lại có chút hư vinh, ngày đầu tiên đi làm đã tuyên bố mình chỉ hẹn hò với người có tiền có sắc.
"Không..." An Mỹ Nhân thì thào nói: "Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu như tôi đoán không lầm thì hẳn anh ta phải là một viên kim cương lớn, loại này vô cùng hiếm gặp."
Mới nói xong câu này, liền có hơn mười phóng viên cùng nhân viên công tác đem theo máy ảnh xông vào. Dựa theo ký hiệu dán trên máy ảnh có thể nhận ra được bọn họ đều là người của kênh quốc nội tương đối nổi tiếng về tài chính và kinh tế. Lẫn trong đó còn có vài nhân viên của kênh truyền thông khác. Một đám người hoang mang rối loạn hình như là đang tìm người nào đó.
Lúc này, An Mỹ Nhân đột nhiên khẩn trương lên, ở trước mặt mọi người cô ấy cầm lấy gương nhỏ chỉnh trang lại lớp trang điểm, sau khi cảm thấy hài lòng liền hướng một chỗ chạy đi. Vài người trong tổ làm phim nhún vai, đối với cô nàng này cùng với hành động vừa rồi, hẳn là đã tự động đi tìm diễm ngộ của mình rồi.
Bên ngoài sân bay, xe của toà soạn đang chờ đợi bọn họ, đoàn người lên xe, An Mỹ Nhân vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu. Tổ trưởng tổ làm phim đã không còn kiên nhẫn được nữa, lúc anh ta vừa định gọi điện cho An Mỹ Nhân thì đã thấy cô ấy mang theo bộ mặt rầu rĩ không vui trở lại.
Ngồi lên xe, cô ấy không còn quan trọng diện mạo nữa mà kéo luôn lông mi giả xuống, thở phì phò: "Chạm không được viên kim cương lớn kia, để anh ta chạy mất rồi."
"Chị Mỹ Nhân, viên kim cương lớn kia chắc chắn là một tên đàn ông rồi đúng không?" Thực tập sinh Tiểu Vi bát quái chớp chớp đôi mắt: "Này người đẹp, nói ra cho mọi người nghe một chút đi."
Không có lông mi giả An Mỹ Nhân quả thật vẫn là một mỹ nhân, cô ấy buồn bực dựa vào ghế xe, một tay chống đầu: "Là Lan Đình Phương! Tôi vậy mà cùng khối kim cương lớn này gặp thoáng qua, đáng ra tôi phải sớm đoán ra người có thể đi qua lối đi đặc biệt không phú thì cũng quý. Mới vừa rồi, tôi từ toilet đi ra bị anh ta đụng ngã, anh ta mang một cái mắt kính đen, lưng đeo balo to, tôi còn tưởng anh ta là lưu học sinh, sau đó thấy nhân viên công tác đưa anh ta tiền hô hậu ủng đi qua lối đi đặc biệt, lúc ấy tôi còn buồn bực nghĩ con cái nhà ai mà lại phô trương như vậy chứ, lúc sau tôi nghĩ lại thấy gương mặt anh ta quen quen, thấy nhiều phóng viên như vậy tôi mới nhớ tới người đàn ông kia chắc chắn là Lan Đình Phương, đáng tiếc, lúc tôi phục hồi tinh thần lại chạy đi tìm thì đã không thấy anh ta đâu cả."
An Mỹ Nhân nói tới đây càng ảo não, cô đem đầu mình đập xuống ghế xe: "Ông trời đã cho tôi duyên phận mà tôi lại không nắm chắc, tôi vậy mà không sớm nhận ra anh ta, đáng chết, anh ta cũng không phải đại minh tinh, cần gì học theo đại minh tinh đem bản thân làm cho không ai nhận ra chứ."
"Lan Đình Phương..." Tiểu Vi thì thào nhắc tới: "Một người đàn ông thế nhưng lại tên là Lan Đình Phương, là đàn ông mà lại lấy một cái tên đẹp như vậy!"
Khi Tiểu Vi nói tới đây, cảm giác giống như có ánh mắt sáng quắc hướng về phía mình, cô ấy theo bản năng quay đầu, thấy Cố Liên Hảo kinh ngạc nhìn mình.
"Cố tiểu thư, sao vậy?" Tiểu Vi ý thức sờ sờ mặt mình, trong lòng hoang mang, hơn mười ngày ở chung, cô ấy có chút sợ hãi vị Cố tiểu thư không thích nói chuyện này.
Cố Liên Hảo là một nhà soạn thảo tự do, nghe nói mỗi quý sẽ cùng toà soạn hợp tác, cô viết chuyên mục rất đặc sắc lại sinh động nên rất được hoan nghênh. Lần này toà soạn của bọn họ có kế hoạch làm một cái chuyên đề du lịch về phong tục của Văn Lai, tổ trưởng phải mất ba lần đích thân mời cô ấy mới đồng ý.
"Không có gì." Cô nhàn nhạt đáp một câu, cũng không tiếp tục nhìn cô ấy nữa, đem ánh mắt một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ngoài cửa sổ xe, một chiếc xe Benz màu đen đang cùng xe bọn họ sánh vai chạy, Cố Liên Hảo theo bản năng tìm kiếm bóng hình chủ nhân trong xe. Kính của chiếc xe Benz kia là màu đen, là loại dày nhất, bên trong cái gì cũng không thể nhìn thấy được, loáng thoáng chỉ hiện ra một dáng người, dáng người xinh đẹp.
Nhìn dáng người kia, muộn phiền trong lòng Cố Liên Hảo đã không còn, trong lòng có một chút vui mừng, một chút chờ mong. Hôm nay là ngày hai tháng tư, ngày Cá Tháng Tư qua đi ngày đầu tiên, trước kia, anh ấy đối với ngày hai tháng tư đã nói như vậy.
Cùng với một tiếng "Lan Đình Phương", suy nghĩ của Cố Liên Hảo bị kéo lại, An Mỹ Nhân vẫn còn đang ngồi bên kia tiếc hận.
"Các người nói xem tôi như thế nào lại ngốc như vậy, đem người đàn ông đứng đầu trong danh sách để cho chạy mất, lúc bị anh ta đụng ngã, tôi hẵn là nên bắt anh ta mang đến bệnh viện."
Ngồi ở ghế bên cạnh người điều khiển, Hách tổ trưởng nhịn không được quay đầu lại chế nhạo: "Cô có thể để cho tôi yên tĩnh một chút được không? Tin tức không phải đã đưa tin Lan Đình Phương đã kết hôn rồi sao?"
"Đã kết hôn?" An Mỹ Nhân không phục: "Kết hôn là tin tức giả mà Lan Đình Phương tung ra để đánh lạc hướng mọi người mà thôi. Lan Đình Phương là ai? Là Murdoch phương Đông đó! Diện mạo đẹp như vậy, ở thời đại này lại càng được hoan nghênh, tuần san bát quái hận không thể một ngày hai mươi tư giờ kề cận bên người anh ta, nhưng mà cái người này lại không thích cùng truyền thông giao tiếp, nói trắng ra là anh ta xem chuyện riêng tư so với tính mạng của mình còn muốn quan trọng hơn. Thậm chí còn lập hẳn một tổ luật sư chuyên môn đối phó truyền thông, còn đăng ký quyền hình ảnh của bản thân, nếu ai không có sự cho phép mà đăng lên ảnh chụp của anh ta thì chuẩn bị bị kiện đi, làm cho phóng viên truyền thông đối với anh ta vừa yêu vừa hận."
An Mỹ Nhân lúc này cũng lộ ra ánh mắt vừa yêu vừa hận.
"Chị Mỹ Nhân, chị còn chưa có nói tin tức giả là là thật hay giả đâu." Tiểu Vi rất tò mò, cô là một con mọt sách chỉ biết đọc sách, đối với người đàn ông có cái tên xinh đẹp kia có một chút hứng thú.
"Chuyện này, tin tức giả à..." An Mỹ Nhân dào dạt đắc ý, dù sao cũng là người đứng đầu trong danh sách vàng của mình, đương nhiên cũng là do cô suy đoán ra cả, người đàn ông này dù sao cũng chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi: "Anh ta được cho là đã kết hôn, nhưng mỗi lần bị chụp được đều thấy anh ta chỉ có một mình, trường hợp xuất hiện trước công chúng cũng không thấy vợ anh ta xuất hiện. Cho nên, nhiều người đều đoán là anh ta vì sợ bị đám phụ nữ làm phiền nên mới làm như vậy. Nghe nói có một cô gái yêu anh ta đến phát điên, cuối cùng bị chứng bệnh vọng tưởng, gặp ai cũng đều nói mình là vợ của Lan Đình Phương. Lúc đó các toà soạn báo lớn nhỏ tứ phía đều đưa tin, làm cho từ đầu đường đến cuối ngõ đều biết có một phụ nữ vì Lan Đình Phương mà phát điên rồi. Cuối cùng phòng PR của anh ta không thể không đưa ra giải thích Lan Đình Phương đã kết hôn, về phần người kết hôn với anh ta là ai cũng không có công bố, sau này nhiều người suy đoán tin tức anh ta kết hôn là giả. Có người còn chế nhạo nói phụ nữ muốn cùng Lan Đình Phương kết giao cộng lại có thể hơn cả tấn, có thêm một người cũng như muối bỏ biển."
Trong xe mọi người hứng thú đều đặt vào An Mỹ Nhân, mọt sách Tiểu Vi thốt ra một câu: "Chị Mỹ Nhân, Lan Đình Phương này tài giỏi lắm sao?"
"Trời...." Trừ bỏ lái xe cùng Cố Liên Hảo, tất cả mọi người không hẹn mà cùng khinh bỉ nhìn Tiểu Vi, ở thủ đô mà không biết Lan Đình Phương cũng giống như người Mỹ không biết ông Obama vậy.
"Nói cô là con mọt sách cô thật đúng là con mọt sách." An Mỹ Nhân lộ ra ánh mắt thất vọng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Vi một cái, sau đó liệt kê bằng ngón tay, thuộc như lòng bàn tay: "Lan Đình Phương, tốt nghiệp đại học liền bắt đầu gây dựng sự nghiệp, năm thứ nhất ở siêu thị nhỏ thu mua phần mềm máy tính, năm thứ hai trở thành đại lý nước ngoài kinh danh phần mềm máy tính khu vực Trung Quốc, năm thứ ba dùng tiền do bản thân kiếm được thành lập trang web, về sau thành lập toà soạn báo, điện tử truyền thông, vệ tinh TV, tiện đà trở thành ông trùm truyền thông. Chính vì vậy mà mọi người đem anh ta ví như Murdoch Đông phương, các tạp chí kinh tế tài chính còn nối tiếp nhau mời anh ta chụp ảnh bìa cho tạp chí của họ."
Tiểu Vi nghe như lọt vào trong sương mù, hơi hơi mở to miệng.
An Mỹ Nhân thở dài một hơi, con mọt sách chính là con mọt sách: "Truyền thông Á Thái cô nghe qua chưa?"
Tiểu Vi gật gật đầu: "Tôi nghe bạn học nói qua hiện tại nắm giữ một phần tư tin tức tài nguyên của toà soạn chúng ta đều đến từ chính Truyền thông Á Thái?"
"Đúng vậy!" An Mỹ Nhân ngữ khí kiêu ngạo: "Nói không sai, anh ta chính là người sáng lập ra Truyền thông Á Thái, Lan Đình Phương còn là cổ đông lớn nhất của đài tin tức BBSS Nhật Bản, ở Đông Nam Á liền có được tam gia phó phí TV, hai mươi bốn giờ tiếp sóng các giải đấu thể thao, giai đoạn gần đây toàn bộ tin tức đặc sắc đều do truyền thông Á Thái nắm độc quyền, tiêu biểu chính là bọn họ đang nắm trong tay quyền tiếp sóng giải bầu dục liên minh "Siêu Cấp Bát"."
"Siêu cấp bát!!!" Tiểu Vi hưng phấn lên: ""Siêu cấp bát" tôi biết, em trai tôi rất mê chương trình này, nghe nói "Siêu Cấp Bát" thu hút lượt xem luôn luôn chiếm thứ hạng thứ mười toàn cầu, nếu đúng như vậy thì Lan Đình Phương thật đúng là quá giỏi rồi."
"Còn phải nói..." An Mỹ Nhân ngẩng cao cằm: "Bất quá còn phải ngưỡng mộ tuổi tác của anh ta, năm nay anh ta cũng chỉ mới có hai mươi tám tuổi, biết người ngoại quốc hình dung anh ta như thế nào không? Bọn họ nói anh ta là thần thoại, là truyền kỳ, là quý tộc chân chính. Cái gì là quý tộc chân chính? Quý tộc chân chính chính là không chạy đến những chỗ như bãi biển, không có chuyện cứ vài ngày là sẽ có tin tình cảm truyền ra cùng minh tinh này nọ có quan hệ mờ ám, không ở những nơi xa xỉ tuyên bố mở tiệc tùng, mỗi lần muốn gặp anh ta cũng khó mà được. Nghe nói Lan Đình Phương chạy một chiếc xe chính là chạy suốt năm năm, xe của anh ta còn là xe rẻ tiền, còn có người nhìn thấy anh ta xuất hiện ở McDonald cùng một đám con nít xếp hàng chờ chỗ ngồi nữa kìa!"
Tiểu Vi miệng mở lớn hơn nữa.
"Tiểu nha đầu, nghe qua G.T chưa?" An Mỹ Nhân càng nói càng hăng hái.
Tiểu Vi ngây ngốc lắc đầu.
"G. T là tên gọi tắt của câu lạc bộ du thuyền siêu cấp, câu lạc bộ siêu xe cùng G. T so sánh quả thực là hạt mè so với hạt đậu. Hội viên câu lạc bộ siêu xe dưỡng là xe thể thao xa hoa, còn hội viên G. T dưỡng là du thuyền xa hoa, Lan Đình Phương chính là hội viên của G. T, nếu không phải có một ngày anh ta cùng một đám người ở trên biển tụ hội vô tình vượt qua khu vực vùng biển Thổ Nhĩ Kỳ bị bắt được thì mọi người còn không biết anh ta là thành viên của G. T đâu, tôi thấy anh ta...."
"Được rồi, có thể yên tĩnh lại không?" Một giọng nói lớn đánh gãy lời An Mỹ Nhân đang thao thao bất tuyệt.
Cố Liên Hảo nãy giờ im hơi lặng tiếng lúc này đang ôm lấy đầu: "An Mỹ Nhân, giọng cô rất ầm ĩ, ngồi máy bay mấy giờ liền nên hiện tại tôi cảm thấy hơi mệt."
An Mỹ Nhân khép lại miệng, làm một cái động tác thật có lỗi, nhưng vẫn không thể ngưng được, tiếp tục bổ sung một câu: "Lan Đình Phương còn có một chứng cớ cho thấy anh ta bây giờ còn độc thân, chính là trên mười ngón tay đều không có đeo nhẫn."
Sau khi nói xong câu đó cô ấy cảm thấy sắc mặt Cố Liên Hảo càng kém hơn.