Kiều Ân nhét cặp sách vào bàn học, vươn tay nắm tay cô bạn:
"Cảm ơn, mình là Kiều Ân.
Hai má Thẩm Thanh Thanh ửng đỏ.
Ngón tay bạn học mới thật dài, lòng bàn tay có chút lạnh, không biết có phải gió thổi lạnh hay không, Thẩm Thanh Thanh vỗ vỗ mặt mình, hạ nhiệt mặt yên lặng đóng cửa sổ dựa vào.
Còn đạp ghế của bạn học ở hàng ghế trước:
"Tiếu Hàm, tôi lạnh, cậu đóng cửa sổ lại đi.
"Trời tháng tám còn lạnh..."
Bạn học hàng đầu ngoài miệng oán giận, lại săn sóc kéo cửa sổ mở lên.
Kiều Ân từ trong túi xách lấy ra chai kẹo cao su, nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, đôi mắt sao đen kịt lại xinh đẹp kia nhìn về phía bạn cùng bàn mới của mình, không nói gì.
Cho tay vào trong túi đeo vai của mình tìm kiếm gì đó, rốt cục sờ được một món đồ chơi nhỏ, đưa cho cô bạn.
"Cho cậu này.
"Cái gì vậy."
Thẩm Thanh Thanh theo bản năng cầm lấy thứ cô đưa tới, là một chiếc vòng tay cực nhỏ, phía trên có một hình tròn trong suốt.
Cô bạn cầm mặt dây chuyền lên xem, phát hiện bên trong là một viên thủy tinh đặc biệt sáng bóng, dưới ánh mặt trời lấp lánh lấp lánh.
Cô bạn nhịn không được phát ra tiếng kinh hô Oa, yêu thích không buông tay cầm lắc tay:
"Kiều Ân, cậu thật sự muốn tặng cái này cho tớ sao? Đẹp quá."
Cô bạn chưa bao giờ thấy một chiếc vòng tay đẹp như vậy.
Tinh thể bên trong giống như một viên kim cương thực sự.
Kiều Ân thấy cô bạn thích, đôi môi phấn rũ thờ ơ trả lời:
"Một người bạn cho mình, dù sao mình cũng không đeo.
Thay vì bị đặt trong túi xách, không bằng đeo trên cổ tay cậu sẽ tốt hơn.
Thẩm Thanh Thanh vui vẻ nhận lấy, lại cảm thấy ngượng ngùng, mím môi, nói:
"Cám ơn, hôm nào đó tớ cũng sẽ tặng cậu một món quà nhỏ nhé.
Đuôi mắt Kiều Ân hơi cong lên.
"Không cần đâu.
Thẩm Thanh Thanh lại có cảm giác như bị điện giật, vì sao cô luôn cảm thấy bạn học mới là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô chạm vào má nóng bỏng, ấp úng nói:
"Cậu đã tặng quà cho tớ, không thể nhận không được.
Nếu cậu không chịu, vậy mà không thể nhận cái này.""
Cô bạn lưu luyến đặt chiếc lắc tay lên bàn, đẩy về phía Kiều Ân, ánh mắt chưa từng rời khỏi lắc tay, có thể nhìn ra được cô bạn rất thích chiếc lắc tay kia.
Kiều Ân nhíu mày, đôi mắt nhìn vào gương mặt ửng đỏ của cô bạn và đôi mắt tràn đầy chờ mong, một lúc lâu sau bất đắc dĩ gật đầu.
"Được rồi."
Đúng lúc này chủ nhiệm lớp tiến vào, đi tới bục giảng gõ gõ mặt bàn, mọi người như chim sẻ tản ra, mỗi người trở lại chỗ ngồi của mình.
Trên bục giảng, giáo viên đang nói về những điều cần lưu ý trong ngày khai giảng.
Kiều Ân nghe câu được câu không, bỗng nhiên điện thoại di động trong ngăn bàn học rung lên.
Cô cúi đầu, rũ mắt lấy điện thoại di động ra.
Có một tin nhắn mới.
Không có tên, chỉ có một chuỗi các con số Latin kỳ lạ tạo thành một dãy ID.
【Một tiếng nữa bắt đầu, mau tới đây!.
】
Ngón tay trắng bệch của Kiều Niệm trả lời tin nhắn rất nhanh.
【Ok.】
Trên đài lão sư cuối cùng cũng nói xong, bắt đầu sai người đi lấy sách.
Thẩm Thanh Thanh là lớp phó học tập, sắp xếp người đi xuống dưới lấy sách.
Kiều Ân đứng dậy thu dọn cặp sách, kéo khóa túi xách một vai, liền nói với cô bạn:
"Lát nữa mình có việc, phải đi trước một chút.
Thầy đến, phiền cậu xin nghỉ giúp mình.
"Bây giờ cậu phải đi?"
Thẩm Thanh Thanh trợn tròn mắt.
Cô bạn còn chưa dứt lời, đã thấy bạn cùng bàn mới của mình nhanh nhẹn rời đi không quay đầu lại.
Thẩm Thanh Thanh gấp gáp không được.
Lát nữa còn có lễ khai giảng, ngộ nhỡ giáo viên phát hiện Kiều Ân không có ở đây thì làm sao bây giờ?
......
Một điểm đấu giá dưới lòng đất.
Giờ phút này bên ngoài quán bar đậu đủ loại xe sang.
Kiều Ân đưa tiền cho tài xế taxi, ở góc phố tùy tiện mua một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu che hơn phân nửa khuôn mặt.
Chỉ lộ ra một đoạn cằm tinh xảo, theo đám người nhộn nhịp đi vào bên trong.
Cuối cùng cô cũng tới!
Viên Vĩnh Cầm liếc mắt một cái liền nhận ra Kiều Ân theo dòng người tiến vào, kéo cánh tay cô, nói:
"Nhanh lên, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi.
Quán bar này bên ngoài thoạt nhìn rách nát, đi vào bên trong mới nhận ra.
Bên trong quán bar rất lớn, ở giữa bày một bàn đấu giá, xung quanh là phòng nhỏ riêng biệt.
Trong phòng có thể thấy rõ những thứ đấu giá bên dưới, nhưng phía dưới nhìn không rõ danh tính đang ở trong phòng.
Có một nơi để xác minh kiểm tra ở lối vào.
Kiều Ân nhìn lướt một chút, trong túi quần của nhân viên an ninh phồng lên, kích thước này hẳn có vũ khí.
Vũ Phong quản lí hẳn không tệ.
Kiều Ân hai tay đút túi, ánh mắt tản mạn đi theo vào bên trong.
......
Buổi đấu giá dưới đài đang diễn ra sôi nổi.
Bên trong phòng B.
Triệu Tư Niên đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn về phía Vương Hạo Hiên.
Thế nhưng người đàn ông rũ mặt xuống tựa hồ buổi đấu giá phía dưới không có hứng thú, vẫn cầm điếu thuốc trên tay.
Khuôn mặt anh tuấn của anh hết sức mê người, phía dưới ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay, chuỗi trầm trên cổ tay đặc biệt bắt mắt.
Buổi đấu giá đã tiến hành hơn phân nửa, anh còn không xuống tay sao?
Triệu Tư Niên thật sự nhịn không được hỏi anh.
Vương Hạo Hiên vén mí mắt nhìn xuống phía dưới, tư thế cũng không thay đổi, môi mỏng chạm chậm dãi nói:
Không vội.
Cố Tam đứng ở một bên giống như vệ sĩ nhẹ giọng giải thích với Triệu Tư Niên:
"Triệu thiếu gia, Vương tổng chờ đồ còn chưa lên kệ."
Triệu Tư Niên mím môi, muốn hỏi cậu rốt cuộc Vương Hạo Hiên muốn đấu giá móm nào? Nhưng Vương Hạo Hiên thân phận bất phàm, anh ta chỉ có thể kiềm chế nghi ngờ trong lòng, ngồi xuống tiếp tục chờ.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Rốt cục, trên đài đấu giá đổi người, là một thanh niên trẻ tuổi.
Thanh niên kia đại trông còn khá trẻ, khuôn mặt cũng khá tuất tú, trên cổ lại treo một cái đầu lâu hình tượng đặc biệt.
"Tiếp theo chúng ta sẽ là món đồ trọng điểm hôm nay, rất nhiều người đang săn đón.
Tôi cũng không nói nhảm nữa, lên đồ.
Hai người mẫu xinh đẹp cao m, bưng mộg cái mâm bên trên được tấm vải đỏ che kín.
Một khối giống như thịt lại giống như nấm xuất hiện trước mắt.
"Nhục Linh Chi nặng kg, người bán nhờ tôi ra tay.
Giá khởi điểm triệu! Tăng một lần hét giá.
Triệu Tư Niên ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Nhục Linh Chi trong truyền thuyết, ánh mắt tò mò muốn hỏi.
Chợt nghe thấy một giọng nói kêu lên.
"Tăng giá, triệu.
Thêm triệu một lần?
Anh ta sửng sốt một chút, biết Vương Hạo Hiên gọi anh ta tới chính là để cho anh ta ra mặt đấu giá..