Tìm kiếm mãi nhưng vẫn không thấy Nguyệt Y và Tuyết Thi, hai anh đành bỏ cuộc trở về nhận lỗi với bậc phụ huynh.
Nguyệt Y dẫn Tuyết Thi đến nhà Khước Huyền trú tạm, nàng là công chúa vương quốc băng, chị gái chồng tương lai của Y Y.
Đứng trước căn biệt thự rộng lớn, màu sắc hài hòa, nhưng hai cô không hề khách khí, nhấn chuông liên hồi, đến khi nào thấy người bước ra thì thôi. Nhận ra người con gái trong nhà, Nguyệt Y nói lớn:
"Chị Huyền à, nể tình em và chị quen biết lâu năm, nên chị hãy rộng lòng cho tụi em trú ngụ một thời gian, em xin hứa... " những lời hứa viễn vong bay khắp ngôi biệt thự.
"Chuyện gì?" Cô gái tên Khước Huyền hình như chưa nghe thấy lời nói của Nguyệt Y, hỏi lại.
Nguyệt Y tức muốn nổ đom đóm mắt, không phải đang trong tình trạng đất khách quê người, thì cô sớm đã chửi Khước Huyền một tăng rồi bay vọt về cung điện, xem coi chị ta làm gì được cô.
Tuyết Thi thuật lại lời Nguyệt Y.
"À, chuyện của mấy đứa chị từng nghe người hầu nói rồi, là con gái, chị cũng không thích ba mẹ ép hôn cho lắm, nên tạm thời hai em cứ vào sống ở nhà chị" Khước Huyền gật gù, rồi né người cho Nguyệt Y và Tuyết Thi vào.
"Cảm ơn chị!" Hai cô đồng thanh, vui vẻ chạy qua cánh cổng cao lớn tiến vào ngôi nhà sang trọng.
Khước Huyền lắc đầu với độ trẻ con của hai cô, đóng cửa rồi quay gót vô nhà.
"Mày mém phá hỏng chuyện đấy, chút nữa là nhà cũng không có để ngủ nha con" Tuyết Y lên giọng.
"Tao chưa làm gì hết nha, không nói là mày làm tới hả" Nguyệt Y không chịu thua kém.
"Ai nói, mặt mày nói lên tất cả kìa, lo mà đổi tính đi"
"Ừ ừ, tính tao vậy, chơi được không tùy, hừ" Nguyệt Y đi nhanh lên lầu, chọn đại một phòng ở tầng một, bước vào đóng cửa cái rầm, không gian yên tỉnh đến đáng sợ.
"Sức chịu đựng của con bé có giới hạn, em chơi chung nó đương nhiên hiểu chuyện gì đang diễn ra" Khước Huyền từ sau đi tới, đặt tay lên vai Tuyết Thi.
"Em biết, cảm ơn chị" làm sao Tuyết Thi không hiểu hàm ý trong câu nói kia? Có lẽ lần này cô hơi quá đáng.
Khước Huyền không trả lời, đi về hướng phòng bếp. Tuyết Thi bỏ qua cảm xúc hơi có lỗi vừa rồi, gọi với theo:
"Chị làm gì ấy?"
"Nấu ăn" lời nói rất đơn giản, bà chị này rất ít nói nha.
Là công chúa mà lại hạ mình xuống bếp nấu ăn sao? Tính tình chị ta trầm ổn nhưng sở thích thì rất giống Nguyệt Y. Mỗi lần chán là Y Y đều tìm các món mới để trổ tài và Tuyết Thi cô chính là người thưởng thức đầu tiên.
Nhìn chung hơi giống chuột bạch, nhưng đây là con chuột sung sướng nhất, vì các món ăn do Nguyệt y nấu điều ngon, mỗi lần ăn sẽ làm ta như lạc vào thế giới cổ tích.
!!!!!!!!!!!
"Keng... keng..." âm thanh vỡ của thủy tinh vang ra từ cung điện vương quốc hỏa.
"Các con... hết nói nổi, tụi nó là con gái, phép yếu hơn hai con mà canh chừng không được, thế sao này ta sao dám giao nhiệm vụ trọng đại cho mấy đứa, hả?" Nhiên Linh - mẹ Khương Tâm quăng chiếc bình thủy tinh ra xa, mảnh vỡ thưa thớt trên mặt đất phản chiếu trần nhà sóng động đầy hoa văn tuyệt đẹp.
"Mẹ yêu dấu à, tại em ấy nhiều chiêu trò quá, con đây đấu không lại, mẹ biết mà, từ nhỏ Y Y cùng Thi thi là những đứa trẻ nghịch ngợm, hay phá làng phá sớm mà, phải không Nhật Phong" Khương Tâm nắm lấy cánh tay bà Nhiên Linh, lắc nhẹ nói.
"Đúng đấy, mọi người cũng nên hiểu cho hai đứa con chút chứ, làm anh khó lắm" Nhật Phong ngán ngẫm lắc đầu.
Hai anh chàng nhìn sang phía bên trái, nơi có bức tượng tuyệt đẹp, nhằm rồi, là hai chàng trai ngũ quan tuyệt trần, khuôn mặt dịu dàng nhưng tâm hồn chả tìm thấy sự trong sạch.
Ánh mắt ấy chứa chan sự cầu xin.
"Hay là để con tìm cô ấy về cho hai bác, dù sao màn tìm kiếm rước dâu về dinh khá thú vị" Khắc Kiệt Ân - hoàng tử vương quốc băng, chồng tương lai Nguyệt Y nhận ra ai đó đang nhìn mình, bắt đắc dĩ nói.
"Cũng được, thế con rễ có định tìm con gái ta về làm vợ?" Hằng Hoa - mẹ Tuyết Y mở lời, thật không hiểu người phụ nữ dịu dàng thế này sao có thể sinh ra đứa con gái tính nết chả kém gì đàn ông?
"Đương nhiên rồi, bác yên tâm, bé Thi cứ để con" cách xưng hô thân mật thế này làm Dụ Thuyết Duy - hoàng tử vương quốc thủy, chồng tương lai Tuyết Thi phát ói.
"Mọi chuyện quyết đinh vậy đi" Thủ Tấn - ba Tuyết Thi từ tốn mở lời, vẻ mặt không giấu nổi sự nghiêm nghị.
Khương Tâm và Nhật Phong thở phào nhẹ nhõm, cửa tử thần đã rộng mở, cũng mai có em rể cứu giúp, không thì... khó có thể toàn mạng trở về.
"Khoan, Tâm Phong, hai con là người gây lỗi, không định lấy cong chuộc tội?" Hà Khải - ba Nguyệt Y nhấp ngụm trà, nhẹ nhàn nói, ẩn sâu trong câu nói có rất nhiều dao găm a!!
"..." vẻ vui mừng nơi đâu ngay lập tức thu hồi.
"Cùng Kiệt Ân và Thuyết Duy tìm người, đi hay ở lại chép phạt năm trăm lần bảng tường trình?" Mẹ Nguyệt Y nở nụ cười thân thiện.
"Dạ đi, chào mọi người tụi con đi trước" nói rồi Khương Tâm kéo ba chàng trai còn lại ra ngoài, nhanh gọn lẹ, không để bậc phụ huynh bên trong nói thêm.
Có khùng mới ở lại chép phạt, ghi hết tất sự việc xảy ra, thà đi còn hơn.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Chúc các tềnh yêu đọc truyện vui vẻ♡