Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa tháng sau, Diệp Thành chuẩn bị diễn ra liên hoan phim bốn năm tổ chức một lần, đây chắc chắn là một bữa tiệc lớn trong giới nghệ sĩ. Vì thế, hoạt động quảng bá diễn ra rầm rộ, các cơ quan truyền thông lớn nhỏ đều tập trung vào sự kiện.

Từ rất sớm đã có trang giải trí đưa tin, Ngải Lợi Lợi – con gái nuôi của Đường gia – sẽ đại diện cho công ty sản xuất phim của nhà họ Đường giải quyết công việc với tư cách là đơn vị đầu tư lớn nhất cho liên hoan phim. Trong khi đó, không hề có thông tin về chủ tịch Đường Tụng. Có nguồn tin nói anh đang ở nước ngoài, nguồn tin khác lại bảo nắm rõ thông tin song chưa thể tiết lộ. Kết quả của những mánh khóe câu view này là, tin đồn ngày càng nhiễu loạn, mỗi nơi nói một kiểu.

Người trong ngành vốn rất mẫn cảm với động thái của Đường Tụng, sau khi tin đồn lan ra, anh trở thành đề tài bàn tán xôn xao.

“Đường Tụng ngày càng mờ nhạt, lại chẳng được ông nội ủng hộ, cứ đà này, nhà họ Đường chỉ còn biết trông cậy vào đại thiếu gia thôi.”

“Nhưng tôi nghe nói là, ngày trước ông cụ không thích người anh cả, trước kia chẳng phải có tin đó là gì. Đại thiếu gia với nhị thiếu gia ra đời cùng năm, anh nghĩ xem… người nào mới thật sự là con nhà tông?”

Lập tức, nhiều tờ báo lá cải đào bới các câu chuyện cũ liên quan tới Đường Diệp, đến những người được cho là chuyên gia tướng số, chuyên gia chiêm tinh cũng được mời tiên đoán, bàn luận. Thậm chí có trang báo mở chuyên mục phân tích chuyện bí ẩn của các tỷ phú, nói rằng lai lịch của người thừa kế này còn tồn tại nghi vấn song có quý nhân phù trợ. Mấy người em trai có khả năng tranh giành quyền lực thì giờ đây chỉ còn lại duy nhất Đường Tụng. Tuy nhiên người em này chẳng hứng thú với việc kinh doanh của gia đình mà anh như một nhân vật theo trường phái học thuật, chỉ có chức vụ trên danh nghĩa còn thực tế không nắm quyền.

Từ xưa đã có câu hổ phụ sinh hổ tử, trước đây chẳng người nào không nghe danh lão gia nhà họ Đường, ai cũng nghĩ đời sau phải có con cháu nối tiếp mới khỏi xấu tiếng tăm gia tộc. Bất luận về chính trị hay kinh doanh, đại thiếu gia Đường Diệp là người hoàn toàn phù hợp.

Trang nhất báo lá cải càng ngày càng đăng tin xuyên tạc, Lục Viễn Kha chau mày, vỗ lên bàn rồi ném tờ báo lên giường, “Cậu tự đọc đi, có kẻ âm mưu tung tin bậy bạ nhằm thu hút sự chú ý, bảo cậu bị anh cả ép từ bỏ quyền lợi, phải cuốn gói ra nước ngoài. Phải đi dò xem kẻ nào viết bài này, tìm được hắn thì phải làm cho ra lẽ, để xem còn kẻ nào dám dệt chuyện.”

Trên báo, Đường Tụng là người cháu danh chính ngôn thuận đáng thương vô tội, số phận gặp nhiều trắc trở, còn sự thật anh chẳng bị bức hại cũng không phải lưu lạc tha hương, bệnh thích sạch sẽ của anh lại phát tác. Anh xua người bạn thân thiết ra ngoài, dặn dò y tá nếu lần sau Lục Viễn Kha đến bệnh viện sau khi rời hộp đêm thì nhất định phải đưa anh ta đi khử trùng xong xuôi mới cho vào phòng bệnh nhân.

Lục Viễn Kha đường đường là thiếu gia dòng dõi mà bị làm cho bẽ mặt, chỉ muốn lập tức ra tuyên bố, nói rằng mọi người có thể yên tâm về gã đàn ông đê tiện này, hắn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, chẳng gì gây hại được cho hắn.

Phòng bệnh VIP được bài trí sang trọng, hài hòa, không gian rộng rãi, thoáng mát, màu sắc cũng rất ổn. Người đàn ông đứng bên của sổ, quay lại khi nghe tiếng động, trả lời Lục Viễn Kha với sắc mặt ôn hòa: “Viết thế càng tốt, cứ để Đườing Diệp thành tâm điểm dư luận, vài hôm sau sẽ có người bắt đầu nghi ngờ chuyện của anh hai, anh ba ngày trước.” Chưa nói dứt lời, Đường Tụng bỗng đổi giọng khi thấy tờ báo Lục Viễn Kha vứt trên giường: “Mua báo ở ngoài đường hả? Cậu đi gọi người khử trùng cả cái giường cho tôi.”

“Ôi Tứ thiếu gia của tôi, ngài nhàn rỗi quá, ngoài kia tin đồn xôn xao đầu đường cuối phố, ngài còn ở đây chê bẩn… Tôi để nó lại trên bàn là được chứ gì?”

“Không được, phải thay hết ga trải giường, chăn, với cả…”

“Được rồi tôi biết rồi, chà chà, cậu cứ như vào độ mãn kinh… Chỉ vì người ta chạy mất chứ gì, tôi chả bảo với cậu từ trước, cô nàng của cậu có bao giờ chịu ngoan ngoãn đâu. Nghe lời tôi, xới tung cả Diệp Thành lên, bắt cô ta về nhốt lại vài tháng, nói rõ ràng mọi chuyện, xem cô ta còn chạy được không.”

Đường Tụng chống nạng, từ từ đi vài bước, thấy vết thương không còn đau, anh bỏ nạng, bước tới sofa ngồi đọc sách, đáp lời Lục Viễn Kha: “Nếu tôi nhớ không lầm, cậu tìm cô nàng Hồ Điệp đã gần một tháng mà chưa thấy nhỉ.”

Lục Viễn Kha mất một lúc lâu mới hết uất nghẹn vì câu nói của Đường Tụng, anh tức tối đấm lên tường, “Quả thật Daisy tiếp cận tôi là có mục đích… nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy.”

Đường Tụng gật đầu, chầm chậm lật trang giấy trong tập Somnet của Shakespeare, tiếp lời: “Như vậy có thể liên hệ tới chuyện sơn trang Tử Kim hôm đó, người xúi Ân Thành thăm dò viên kim cương có lẽ chính là Daisy, kết quả, cậu tự mình chui vào lưới, cô ấy nhanh chóng tiếp cận được cậu.”

“Tôi chẳng giữ viên kim cương, cô ấy muốn thăm dò cũng chẳng sao, tôi chỉ cần cô ấy.” Lục Viễn Kha nhún vai nói thêm: “Cô ấy là ai không quan trọng, tôi nói lời sẽ giữ lời.”

Đường Tụng “ừ” một tiếng, mặt không biểu cảm. Thấy anh hồi phục tốt, Viễn Kha hỏi thẳng: “Cậu không sốt ruột hả? Mạc Tang bị người ta truy sát, cô ấy đẩy cậu khỏi xe rồi bỏ trốn một mình, giờ sống chết chưa biết thế nào. Cậu không đi tìm hả, xe của cậu ở ngoài thị trấn Hoành Phú…”

“Tìm có ích gì không? Chẳng phải cậu cũng đi tìm đó thôi, có thu được kết quả gì không?” Đường Tụng lại điềm tĩnh lật trang khác, “Đừng quên họ không như những người phụ nữ bình thường, nếu họ không muốn bị tìm thấy thì dùng cách nào cũng vô ích.”

Lục Viễn Kha hiểu ý Đường Tụng, bỗng có chút ngạc nhiên, “Đường Tụng, tôi còn chưa rõ cậu là người như thế nào? Đến anh cả cậu còn chẳng sợ, mà lại kiêng nể người phụ nữ đó.”

“Suỵt.” Đường Tụng liếc mắt nhìn cửa ra vào, ra hiệu Lục Viễn Kha bé mồm bé miệng, sau đó nở nụ cười, điềm nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, tôi chẳng có cách gì đối phó với cô ấy.”

Nói rồi anh đưa tay khẽ chạm vào lưng, đáng tiếc vết thương chưa lành hẳn, anh đành giơ tay trái chỉ ra sau, “Tối hôm đó cậu mà đến muộn một chút, có khi tôi đã chết vì mát quá nhiều máu, mà còn chết trên đường cao tốc.”

Lục Viễn Kha không nói gì, tựa lên cánh cửa nhìn Đường Tụng, “Quen cậu hai mươi năm, lần đầu tiên tôi thấy cậu ra nông nỗi này… Cậu cũng có lúc thừa nhận thất bại.”

Đường Tụng im lặng trước câu nói của Viễn Kha. Không tựa được lưng vào ghế, anh chỉ có thể ngồi thẳng đọc sách một lúc, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nói: “Mấy hôm trước trợ lý Minh gửi báo cáo điều tra cho tôi, cậu còn nhớ tòa nhà Lellan không? Nó vốn được người ta đầu tư để xây khách sạn, nhưng sau đó bị gác lại. Tôi vẫn rất hứng thú với tòa nhà này như không tìm ra được chủ sở hữu.” Anh chỉ vào chiếc tủ đầu giường, ra hiệu Lục Viễn Kha tới đọc bản kết quả điều tra.

Lục Viễn Kha đi tới, mở tủ lấy ra một tập hồ sơ, đọc một lúc, gương mặt trở nên đăm chiêu, “Tiêu Sâm? K? Thảo nào… Mục tiêu của hắn là viên Tuyết Sơn Chi Lệ mà cậu đã đoạt được. Chưa biết chừng đây là nhiệm vụ cuối cùng, K muốn giành lấy Tuyết Sơn Chi Lệ nhằm làm vốn liếng cho tuổi già, chắc chắn hắn không dễ dàng bỏ qua.”

“Vì thế tôi đoán đó là lý do của những sự việc sau này, không phải vì ngẫu nhiên mà cô nàng Hồ Điệp tới Diệp Thành, tiếp cận cậu cũng không phải tình cờ, bây giờ bỗng biến mất… Có hai khả năng, một là cô ấy đem lòng yêu cậu, không muốn cậu bị liên lụy. Hai là, K đã biết Tuyết Sơn Chi Lệ không nằm trong tay cậu, do vậy cô áy chẳng cần thiết phải ở bên cậu nữa.”

Lục Viễn Kha hơi sững người, yên lặng một hồi mới lắc đầu, nói: “Daisy luôn từ chối tôi nhưng tôi nghĩ… cô ấy chỉ giả vờ như thế. Rốt cục vì lý do gì mà cô ấy ra đi, tôi chưa thể đoán ra được.”

Đường Tụng cười, chầm chậm giở từng trang tuyển tập thơ Shakepeare, một lúc sau mới mở lời, giọng hơi chán nản: “Tôi cũng không rõ. Nếu Mạc Tang một mình chạy trốn, tôi sẽ không tìm được cô ấy, như ba năm trước vậy. Nhưng nếu cô ấy có một quyết định khác, không muốn kéo tôi xuống bùn… tôi đoán, cô ấy sẽ quay lại.”

“Tại sao?” Lục Viễn Kha vô cùng kinh ngạc trước kết luận của Đường Tụng. Tính cách Mạc Tang như thế, cô làm sao có thể quay lại, huống hồ cô rất giỏi trong việc trốn chạy. “Cậu tự tin quá rồi, mèo hoang chẳng bao giờ tự mình về nhà.”

“Tôi chỉ biết rõ tầm quan trọng của viên Tuyết Sơn Chi Lệ thôi, cho dù K muốn từ bỏ, người thuê hắn cũng không dễ dàng cho qua chuyện.”

Đương nhiên K không phải là kẻ tầm thường, sớm muộn hắn cũng tìm ra tung tích chính xác của viên kim cương.

Đôi mắt Đường Tụng hơi nhíu lại, anh tiếp tục đọc sách, như không hề có chuyện gì xảy ra.

Có vẻ như Lục Viễn Kha đã hiểu ra một chút nhưng không dám khẳng định điều gì, anh ta quanh đi quẩn lại trong phòng bệnh, thấy Đường Tụng không đả động gì, càng thêm nóng ruột.

Đường Tụng hiểu tâm trạng của Lục Viễn Kha nhưng lảng sang chuyện khác: “Có phải Lục tướng quân chướng mắt vì cậu là con trai vô dụng nên phong tỏa nhà của cậu rồi?”

“Gì cơ? Không phải.”

“Thế cậu ở lỳ chỗ tôi làm gì, về nhà đi chứ.”

Lục Viễn Kha vẫn băn khoăn, không biết Đường Tụng dự định thế nào, chỉ thấy anh chống tay xuống sofa, từ từ đứng dậy. Anh chạy lấy nạng đưa cho bạn, Đường Tụng chống một lát rồi lắc đầu nói: “Không cần nữa, vướng víu quá. Bác sĩ kể chuyện nên ông nội tớ biết rồi, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Cậu biết anh cả tớ rồi đấy, lúc này anh ta không dám để tớ xảy ra chuyện gì.”

Đêm đó, khi biết người em trai duy nhất còn lại bị bắn trọng thương, Đường Diệp cuống quýt cắt cử người chăm nom, lão gia nghe tin này càng lo lắng hơn, không cho phép anh xuất viện.

Buổi tối ấy, Đường Tụng bị đẩy xuống đường khi đã trúng thuốc mê, trời mưa to gió lớn, máu chảy quá nhiều, viên đạn lại trúng chỗ vô cùng nguy hiểm, nhưng may nó kẹp trong bắp thịt ở lưng, nếu không anh đã bị thương vào cơ quan nội tạng.

Lúc được đưa tới bệnh viện, Đường Tụng sốt cao nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Thậm chí trước khi hôn mê, anh sai thuộc hạ biến sự cố nổ súng của cá nhân thành chuyện liên quan đến cả họ Đường. Mà mọi chuyện trong nhà giờ đây do đại thiếu gia quyết định, vì thế hắn phải gánh họa này.

Thoạt nhìn, Đường Diệp chỉ vô tình bị biến thành bia đỡ đạn, nhưng hắn đã loại bỏ hai người em, vì không muốn thiên hạ nghi ngờ, hắn luôn bảo vệ Đường Tụng, làm ra vẻ anh em tình cảm gắn bó. Bởi vậy, Đường Tụng chỉ việc ung dung hưởng thụ sự quan tâm đểu giả của anh cả, ở suốt trong bệnh viện cho đến hôm nay.

Lục Viễn Kha cảm thấy kì lạ trước sự may mắn của Đường Tụng, gặp cảnh nguy khốn như vậy song vết thương của anh không bị nhiễm trùng, đó chỉ có thể gọi là tốt số. Sắp chết song vẫn tỉnh táo tính kế kéo người ta xuống bùn, có thể thấy trên đời này, nguy hiểm mà nhìn thấy được thì không còn nguy hiểm nữa.

Đường Tụng bước ra khỏi phòng bệnh, y tá lập tức chạy đến, nhất quyết yêu cầu bệnh nhân chống nạng. Anh giải thích một hồi rằng mình bị thương ở lưng chứ không phải chân, vết thương cũng không còn gây khó khăn khi di chuyển, nhưng đối phương rõ ràng đã bị người nhà họ Đường dặn dò kỹ, kiên quyết không đồng ý. Các y tá đều lo sợ, nếu Tứ thiếu gia nhà họ Đường bị xây xát gì thì chẳng ai gánh nổi trách nhiệm.

Các y tá căng thẳng phân bua với Đường Tụng, anh đành xuống nước, bảo Lục Viễn Kha lấy nạng, cùng anh lên lầu.

Nơi anh điều trị là bệnh viện tư Hựu Nhân, môi trường ở đây rất tốt, lại không đông người. Chi phí chăm sóc điều trị cực kỳ đắt đỏ, chính vì thế, hầu hết bệnh nhân tới đây đều thuộc dạng có vai vế. Ưu điểm lớn nhất của bệnh viện này là công tác bảo mật thông tin cá nhân được làm rất tốt.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất của khu dành cho bệnh nhân, Đường Tụng chưa được phép về nhà, lại không thích có nhiều người bám lấy mình nên nhất quyết ngăn cản khi ông nội muốn cử vệ sĩ tới bệnh viện. Anh cho rằng càng phô trương thì càng gây chú ý, thêm phiền toái, vì thế thường ngày chỉ có trợ lý Minh hoặc Lục Viễn Kha tới thăm anh.

Khi ra khỏi thang máy, trong đầu Lục Viễn Kha vẫn băn khoăn về những vấn đề hóc búa kia. Anh nhìn về phía phòng bệnh xa xa, hỏi Đường Tụng: “Ngoài kia lời ra tiếng vào, Mạc Tang ở đâu chẳng rõ, K lại mai phục ở Diệp Thành, sớm muộn hắn cũng gây phiền toái khi biết cậu giành được viên kim cương, bây giờ cậu định làm thế nào? Đừng bảo với tôi là cứ ở đây chờ nhé.”

Đường Tụng lẳng lặng quẳng chiếc nạng vào góc tường, chỉ về phòng bệnh phía trước nói: “Tôi định đi thăm Kính Dao.”

“Tôi không đùa với cậu.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi định đi thăm cô ấy, sau đó bảo trợ lý Minh đặt bữa tối mang đến, à, còn cần mang cả ấm chén pha trà, vài cuốn sách ngoại văn nữa.” Đường Tụng dường như sống rất thảnh thơi, nghĩ một lúc rồi nói như sự thật vốn vậy: “Phải sang tuần sau họ mới thả tôi về nhà tĩnh dưỡng, tôi là bệnh nhân, bác sĩ bảo người bệnh chỉ được làm những việc này.”

“Đường Tụng!”

Đối phương hoàn toàn không đoái hoài đến tâm trạng của Lục Viễn Kha, lịch sự hỏi anh: “À, cậu đi với tôi vào thăm Kính Dao chứ?”

“Cậu! Thôi được rồi, cậu làm gì tùy thích, tôi sẽ tìm Daisy cho bằng được, cho dù có phải xới tung Diệp Thành.”

Lục Viễn Kha tức điên vì vẻ ung dung thong thả của Đường Tụng, bỏ lại anh, vung tay buóc đi. Đường Tụng lắc đầu, mặt không thay đổi biểu cảm, một mình tiến lên trước.

Bước tới cửa phòng, anh nhác thấy phía xa có người đang đẩy xe vệ sinh bệnh viện tới. Hình như lao công đang lần lượt dọn dẹp dãy phòng bệnh, người đó đang nhìn về phía anh. Đường Tụng định cất tiếng hỏi Vân Kính Dao có trong phòng không, chưa xoay người đã nghe tiếng động, vật gì đó vừa bị ném xuống nền nhà.

Anh không hỏi nữa, gõ cửa rồi bước luôn vào phòng.

Chiếc bát thủy tinh vỡ tan trên nền nhà, cháo gạo nếp bắn tung tóe khắp nơi.

Đường Tụng khẽ hỏi: “Dì Tuệ đâu, sao không gọi dì ấy trông nom em?” Anh vừa nói vừa bước vào, nở nụ cười khi đối diện người ngồi trên xe lăn. “Hôm nay trời đẹp lắm, đừng bực bội với bản thân nữa, em cầm không vững thì gọi người giúp.”

Hành lang ngoài căn phòng tĩnh lặng, vừa qua buổi trưa, y tá ngồi trực trong phòng tư vấn ở khúc rẽ. Tầng trên cùng chỉ riêng phòng của Vân Kính Dao là có người, bình thường chẳng có ai qua lại, lúc này người lao công đang đẩy xe tới.

Người đó mặc đồng phục, đội mũ nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt lai nước ngoài, mái tóc dài màu đỏ được che rất cẩn thận. Cô nhìn xung quanh, dừng lại trước căn phòng Đường Tụng vừa bước vào, nhẹ nhàng mở cửa.

Người trong phòng đang trò chuyện, chẳng ai để ý lắm tới cô.

Cô gái trong phòng bệnh mới ngoài hai mươi tuổi, ngồi xe lăn, trên đầu gối trải một tấm khăn nhỏ. Cô mặc bộ đồ rộng màu be, nhìn qua là biết nhập viện đã lâu. Đứng ngoài cửa, người lao công chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của đối phương, song có thể nhận định đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Người lao công cảm thấy cô gái trông khá quen…Vân Kính Dao… từng gặp ở đâu đó, hình như là người nổi tiếng. Dù thế nào, cô cũng không thể ngờ rằng cô gái này ngồi trên xe lăn sống qua ngày.

Đường Tụng đứng quay lưng về hướng cửa ra vào, thở dài nhìn mảnh bụn thủy tinh văng tung tóe dưới nền nhà.

Có vẻ như Vân Kính Dao ngạc nhiên khi Đường Tụng bất ngờ đến. Cô hơi bối rối, cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì. “Vết thương của anh còn chưa lành, sao lại lên đây? Dù sao em cũng luôn ở đây, lúc khác anh đến cũng được mà.”

“Anh không sao.” Đường Tụng đi tới vén rèm cửa, quay đầu lại, thấy cô gái đang cố ý che bàn tay mình. Anh vội bước đến nâng ngón tay cô lên xem, quả nhiên bị cứa đứt, may là không quá sâu, máu không còn chảy nữa. Anh buông tay cô, định gọi người tới, “Bác sĩ đã đưa ra bài tập phục hồi, cảm giác của đôi tay dần dần sẽ trở lại bình thường, em đừng nôn nóng quá, cần phục hồi từng bước một.”

“Anh đừng gọi, y tá vào lại khuyên răn, không sao đâu… gọi chị lao công vào lau sạch là được, em ổn, chỉ sợ thôi.” Cô cúi đầu, yên lặng một lúc mới ngẩng đầu nhìn Đường Tụng, nói: “Anh có hiểu được không, em sợ tình trạng ngày một xấu đi, cuối cùng đến tay cũng không cử động được, chỉ nằm bẹp ở đây, không thể làm gì được nữa…”

“Không thể như thế.” Đường Tụng quay người, qua cánh cửa mở hờ, nhìn thấy chiếc xe vệ sinh, anh ra hiệu người đứng ngoài vào trong dọn dẹp.

Đường Tụng đầy xe lăn cho Vân Kính Dao, đưa cô tới cạnh giường bệnh. Tâm trạng Kính Dao dường như không ổn định, run rẩy nắm chặt tay Đường Tụng, anh đành ngồi lên chiếc sofa bên cạnh, trò chuyện, vỗ về cô.

Cô gái trẻ và xinh đẹp thế này, đang độ tuổi rực rỡ nhất mà phải sống trên chiếc xe lăn, ai nhìn thấy cũng mủi lòng.

Tiếng sụt sùi vang lên trong phòng bệnh, Đường Tụng vỗ nhẹ lên vai cô gái, “Mọi việc cứ để dì Tuệ giúp, em đừng ép bản thân, đợi đến khi hồi phục, em muốn làm gì cũng được.”

Vân Kính Dao dần dần bình tĩnh lại, Đường Tụng nhận ra đằng sau có người cứ đứng đó bứt rứt.

Người đó bước vào, cúi đầu lấy khăn thấm nước, nhưng phát hiện ra mặt đất tung tóe mảnh vụn thủy tinh và cháo, cô hơi bối rối, quay đầu tìm dụng cụ. Nhìn qua thì biết đây là người mới vào làm.

Thấy vậy, Đường Tụng không thể không quay người, hướng dẫn: “Cô lau dọn dưới nền một chút là được.”

Người đó luống cuống cầm chổi lau tới, tay chân vụng về, không sao lau sạch được. Mảnh vụn bát thủy tinh dưới nền nhà bị cô làm cho va đập vào nhau kêu chan chát.

Vân Kính Dao rầu rĩ, cúi đầu tâm tình với Đường Tụng, còn anh bị người lao công thu hút toàn bộ sự chú ý, chẳng còn tâm trí lắng nghe.

Anh đăm chiêu nhìn người phụ nữ đang quét dọn, cười mỉm, rồi như chẳng có chuyện gì xảy ra, vỗ nhẹ lên vai Vân Kính Dao. Đợi cô gái bớt sầu muộn, anh mới lên tiếng nhắc nhở cô lao công: “Phải quét thủy tinh vỡ trước rồi mới lau nhà.”

Người đó như bừng tỉnh, buông tay khiến cây chổi lau đổ xuống nền nhà, sau đó chạy ra lấy chổi quét vào.

Đường Tụng kiên nhẫn ngồi yên nhìn người lao công quét dọn, đủnh đỉnh nói: “Bỗng nhiên hơi hối hận, lần trước cô cũng dọn dẹp nhà cửa thế này à? Thấy xót cho nền nhà trong phòng tôi quá.”

Người lao công đứng im, đầu cúi gằm lau nền, lưng quay về phía Đường Tụng. Nghe câu nói đó, cô dừng động tác trong giây lát, khẽ hắng giọng, buông chổi qua một bên rồi quay người bước ra ngoài.

Cuối cùng Vân Kính Dao cũng nhận ra sự khác lạ, “Cô ấy là…”

Đường Tụng giúp Kính Dao trải lại khăn trên đầu gối, chuyển hướng sự chú ý của cô: “Kính Dao, anh biết em rất khổ tâm, nhưng em nghĩ xem, muốn hồi phục thì phải phối hợp trị liệu, điều chỉnh tâm lý, anh sẽ ở bên em.”

Quả nhiên Vân Kính Dao thôi nhìn về phía cửa ra vào, cố gắng gật đầu, ngập ngừng một lúc mới quay sang Đường Tụng nói: “Anh cũng cần bảo vệ bản thân… em bằng lòng làm mọi việc vì anh, chỉ cần anh được bình an. Nếu anh xảy ra chuyện gì, mọi điều em làm lúc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.”

Đường Tụng nở nụ cười an ủi, vẫn là vẻ dịu dàng nhưng dường như thiếu mất điều gì. Anh có thể đối tốt với bất kỳ ai, song có thể chưa đủ sự chân thành.

Vân Kính Dao chầm chậm nói hết, thấy anh mỉm cười như lâu nay vẫn vậy. Anh đối xử với cô rất đặc biệt, tới thăm cô đều đặn. Dù bản thân bị thương cũng không quên cô.

Nhưng vẫn còn thiếu một điều vô cùng quan trọng.

Cô cố gắng tìm một vẻ khác từ đôi mắt anh, song ngoài tình thương và sự áy náy, chẳng thể tìm thêm được ý gì khác. Sự thật này càng khiến cô đau lòng, không thể nào cân bằng tâm lý.

Vân Kính Dao trở nên thế này không phải nhằm mục đích thấy sự áy náy và day dứt của Đường Tụng… Cô từ từ nhắm mắt nói: “Anh về đi, y tá lại sắp tìm anh rồi đấy.”

Đường Tụng đứng lên bước ra ngoài, nghĩ đến điều gì lại quay người bảo: “Quà sinh nhật anh nhận được rồi, trà rất ngon… Kính Dao, em luôn biết anh thích điều gì.”

“Anh không chê là tốt rồi.”

Đường Tụng nhìn vẻ lặng lẽ của Vân Kính Dao, khẽ nói thêm: “Tin anh nhé, nhất định em sẽ hồi phục, được không?”

Cô gật đầu, “Em tin anh.” Làm sao cô có thể từ chối, ngay từ giây phút đầu tiên, cô đã phát điên vì anh.

Sau tiếng đóng cửa của Đường Tụng, Vân Kính Dao mở mắt, nhìn tấm poster treo trên tường. Đó là bộ phim được đầu tư lớn nhất ở Diệp Thành, huy động mọi nguồn lực để thực hiện rồi quảng bá, cuối cùng phim gây được tiếng vang không chỉ trong nước, khắp nơi đều bàn luận về nó.

Vị trí diễn viên chính đề tên Vân Kính Dao. Từng có biết bao diễn viên nữ cùng thời ngưỡng mộ, ghen tị với cô. Ai nấy đều bảo Tứ thiếu gia trầm lặng đấy nhưng cũng là người phàm, đại gia bỏ nghìn vàng để mang đến danh tiếng cho cô gái mới độ hai mươi là điều thường tình.

Trên tấm poster, Vân Kính Dao đẹp đến nghẹt thở, cô là con cưng của trời, là biểu tượng nhan sắc trong mắt bao người hâm mộ. Nhưng bây giờ cô ngồi đây, nhìn quá khứ huy hoàng bằng đôi mắt thẫn thờ. Danh tiếng cũng trở thành tro bụi.

Nắng hôm nay rất đẹp, tràn vào phòng sau khi được Đường Tụng mở rèm. Nắng chiếu vào người Kính Dao, cô từ từ đẩy xe tránh nắng, lẳng lặng ngả ra sau, ngắm bản thân trong quá khứ như đang ngắm một bức tranh không sinh mệnh.

Chỉ cách bức tường, ngoài hành lang, Đường Tụng chậm rãi bước sau một người. Cô lao công đang đẩy chiếc xe vệ sinh cũng chẳng vội vã, đầu không ngoảnh lại, càng không phân bua điều gì.

Bước tới cửa thang máy, cô đưa tay nhấn nút, Đường Tụng đứng từ sau nắm lấy tay cô, nhìn một lượt rồi bảo: “Em kiếm bộ đồ này ở đâu thế?”

Mạc Tang không giấu được nữa, bỏ mũ ra nhìn Đường Tụng. Cô vốn không biết hai người gặp lại nhau còn có thể nói điều gì. Đến giây phút mặt đối mặt, thấy vẻ mặt đang nén cười của Đường Tụng, cô chỉ có cảm giác sợ sệt.

Sợ dây thần kinh bị kéo căng rồi cũng giãn ra. Anh đứng đây bằng xương bằng thịt, bình yên là tốt rồi.

Mạc Tang muốn nói gì song lại thôi, Đường Tụng mân mê búi tóc trên đầu cô, thật thà nói: “Thế này trông xấu lắm, giống người giúp việc hồi trước ở nhà anh.”

Mạc Tang tức đến dở khóc dở cười, chỉ muốn giấu cái mái tóc của mình đi. Dù sao bây giờ cũng đã bị lộ, cô vứt chiếc bờm xấu xí, vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, Đường Tụng kéo Mạc Tang vào trong, cô cúi đầu, nói rất khẽ: “Xin lỗi.”

Âm thanh nhỏ bé, không rõ ràng.

“Nhắc lại lần nữa.”

Mạc Tang nhớ đến con đường cao tốc trong đêm mưa to gió lớn, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Xin lỗi!”

Đường Tụng nghiêng đầu, nhìn cô lắc đầu: “Không phải câu này, câu cuối cùng mà em nói với anh buổi tối hôm đó, em nhắc lại thì anh thứ lỗi cho em.”

Ánh điện trong thang máy tỏa sáng bàng bạc nhưng Mạc Tang cảm thấy hai má mình bị thiêu đỏ. Cô cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, nói với anh từng sự việc: “Tôi đã sai khi đẩy anh xuống, anh có thể trả thù… Tôi còn vứt xe anh ở…”, càng nói, từ ngữ của Mạc Tang càng lộn xộn, thấy Đường Tụng đưa tay kéo mình, cô muốn lùi lại nhưng không thể làm chủ bản thân.

Cô luôn không thể từ chối được anh, giờ đây có cảm giác một cơn mơ sắp nuốt chửng lấy mình.

Chỉ sau vài giây, đầu óc Mạc Tang trở nên bộn bề, rối tung. Cô không biết làm thế nào thể hiện sự hối lỗi, cũng không biết bây giờ quay lại thì nên giải thích điều gì, chỉ để mặc Đường Tụng kéo lại gần, áp người vào lồng ngực anh. Đợi đến khi lấy lại lý trí, Đường Tụng đã ôm lấy cô, thở dài. Cảm nhận được thở ấm nóng bên tai, một lần nữa mắt cô hoen đỏ.

Đường Tụng nói: “Anh phải nhốt em lại.”

Trong đầu Mạc Tang hiện lên khung cảnh đồng không mông quạnh, sương giăng mịt mờ, trời đất bỗng quay cuồng. Trong chớp mặt, cô dường như không còn ý thức được gì nữa, câu nói đó cứ văng vẳng bên tai.

Mọi tình cảm bị dồn nén bỗng nhiên vỡ òa. Nếu che đậy thì quá gượng ép, còn giải thích thì là thừa thãi.

Người Mạc Tang khẽ run lên, ôm chặt lấy Đường Tụng. Ngón tay cô rờ rờ trên áo anh, xác định vị trí vết thương, nếu đạn găm vào thêm vài li nữa thì sẽ xuyên qua thận. May mắn là bây giờ anh đang đứng đây… Sự việc xảy đến bất ngờ, vì bảo vệ cô mà anh bị bắn trúng…

Vô số hình ảnh không đầu không cuối hiện lên trong trí óc Mạc Tang, kể cả vết máu trên ghế. Cô nên sớm nhận ra điều đó, vậy mà trái lại, tàn nhẫn đẩy anh xuống.

Làm sao cô có thể yêu người đàn ông này, hai người như ở hai thế giới, là hai mảnh đời không thể ghép lại.

Những cảm xúc mâu thuẫn dồn lên lồng ngực Mạc Tang, tay cô dùng lực mạnh hơn để bớt dồn nén, cho tới khi thấy Đường Tụng chau mày mới chịu buông ra. Cô cắn môi anh, như một con mèo đang lên cơn điên.

“Đường Tụng, anh… dựa vào đâu mà đối tốt với tôi đến thế?”

Mạc Tang nhận ra mình đã nghĩ đến sự dài lâu như trời đất. Giờ đây cùng anh trốn trong không gian chật hẹp, vấn vương khi sắp lìa đời, cô chẳng cần bận tâm đến thế giới bên ngoài, cứ mãi chơi vơi rơi xuống. Sự mơ tưởng đó khiến cô xúc động đến run lẩy bẩy.

Ánh mắt Đường Tụng tha thiết hơn, anh nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Mạc Tang, rút khỏi áo mình. Cuối cùng, không kiềm chế được sự xao động, hơi thở gấp gáp hơn, bảo cô: “Đừng động chạm lung tung.”

Con mèo hoang đắc thắng, lùi về sau một bước, có vẻ hài lòng.

Đáng tiếc là cánh cửa thang may vẫn phải mở ra.

Đường Tụng buông cô, quệt vết máu trên môi do bị cô cắn, tỏ ra bất lực, “Tôi để quên nạng trên tầng cao nhất rồi, bọ họ sẽ hoảng hốt giãy nảy lên, đành phiền… chị lao công dìu tôi ra ngoài vậy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio