Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Tang ngồi bên cửa sổ suốt một đêm.

Đường Tụng từng kể về việc làm bỉ ổi của mình lúc ở Zurich, anh hỏi, nếu là mẹ đứa trẻ, cô sẽ làm gì khi gặp lại anh.

Lúc đó Mạc Tang trả lời: “Nếu là cô ấy, em sẽ giết anh.”

Đường Tụng không hề tỏ ra ngạc nhiên, anh đã sớm nghĩ đến điều đó.

Đã quá mười hai giờ, ở hai đầu địa cầu, cô và anh đều không thanh thản.

Đường Tụng đêm nay không về nhà, anh vừa được truyền dịch, tạm thời hết sốt. Chuông điện thoại vang lên khi anh đang nằm nghỉ.

Anh bấm nút nghe, mắt vẫn nhắm, cảm thấy khó chịu do tức ngực, vì vậy cầm điện thoại một lúc mà chẳng nói gì.

Người ở đầu kia dường như cũng đang do dự, im lặng một hồi mới cất lời: “Đường Tụng, anh có thể giải thích.”

Đường Tụng mỉm cười trong bóng tối, cơn ho lại dội lên, một lúc sau mới hắng cổ, trả lời: “Em đã đọc rồi hả? Anh vốn… muốn tìm cơ hội để nói hết với em.”

Nhưng không đợi được cơ hội đó. Hơn nữa, chuyện này mãi mãi chẳng có thời điểm hợp lý để mà nhắc đến.

Đường Tụng ngồi dậy, tìm một điểm mấu chốt để giải thích nhưng nghĩ một lúc lâu, anh chỉ nói khẽ: “Xin lỗi em, Mạc Tang… Anh có lỗi với em.”

Giọng của cô nghẹn ngào, người hơi run khi hỏi anh: “Đường Tụng, Đường Đường… sắp bốn tuổi rồi, chuyện đó xảy ra hơn bốn năm, bốn năm trước anh lợi dụng lúc người khác yếu ớt, bốn năm sau anh là một kẻ dối trá. Anh thật…”

Cô không thể nói tiếp.

Đường Tụng đứng bên cửa sổ, tay trái bóp nhẹ chiếc điện thoại, “Người trong nhà đấu đá lẫn nhau, hôm đó anh hai xảy ra chuyện… trợ lý Minh tìm anh suốt đêm nhưng anh không đụng đến điện thoại. Sau đó anh phải đi gấp… Mạc Tang, tình hình hôm đó khiến anh không có thời gian đợi em tỉnh dậy, anh nhờ Lục Viễn Kha tới nhà nghỉ đón em, nhưng khi cậu ấy đến, em không còn ở đấy. Tìm mãi cũng không biết em đi đâu… Sau đó nhận được tin em và K ở Budapest. Nhưng khi anh tới nơi, lại nghe nói em đã bán con.”

Đường Tụng tìm được con gái khi cô bé sắp bị bán ở chợ đen. Nếu chậm một bước, cô bé sẽ phải sống kiếp tù đày và mãi mãi không được thấy ánh mặt trời. Đã có tổ chức muốn mua cô bé để nuôi lớn với mục đích sau này lấy nội tạng.

Khi ấy, Đường Tụng không biết Mạc Tang nghĩ rằng người cùng cô đêm đó là K, dẫn tới việc K bày ra đủ chuyện để lừa dối cô. Nhìn thấy con gái bé bỏng vô tội, anh tức giận điên người vì cho rằng Mạc Tang nhẫn tâm tới mức khinh thường cả thiên chức của người phụ nữ.

Anh mang nỗi giận giữ trong lòng, đưa con gái về Diệp Thành, sau đó lại đi tìm Mạc Tang. Nhưng Lục Viễn Kha phát hiện một vụ nổ ở Zurich, danh sách người thiệt mạng có tên cô.

Đường Tụng nghĩ Mạc Tang đã chết, tuyệt vọng chôn giấu mọi bí mật, từ đó tiếp tục làm Tứ thiếu gia kín kẽ của nhà họ Đường.

Từ khi còn nhỏ, ông nội đã dặn anh, muốn đại sự thành công thì không được phép tơ vương chuyện tình cảm, không đau đáu vì người khác. Ngoài ra, cần kín kẽ, giữ sự tĩnh lặng giữa huyên náo, ồn ào.

Đường Tụng có thể làm được mọi điều, nhưng từ lúc gặp Mạc Tang, anh đạp đổ tất cả quy tắc đó.

Ai nấy đều hỏi anh, rốt cuộc mẹ đứa trẻ là người như thế nào, song Đường Tụng nửa chữ cũng không nhắc tới. Anh đã tưởng mình thích Vân Kính Dao, cô gái dịu dàng, hiểu lòng người khác và luôn nghe lời. Anh cũng từng gặp rất nhiều thiên kim tiểu thư hoàn hảo tới mức không thể chê vào đâu được. Vậy mà mẹ của con gái anh lại là một gián điệp đánh thuê cướp mướn.

Những năm đó, mỗi lần mất ngủ, Đường Tụng thường nhớ lại mình đã điên dại như thế nào. Cuộc đời anh, chỉ có đêm đó mới thực sự là sống theo ham muốn bản năng.

Số mệnh định đoạt, ranh giới giữa thế sự và kịch chỉ cách nhau một bước chân. Ai mà ngờ được anh còn có thể gặp lại Mạc Tang trong trận mưa tầm tã đó.

Như tìm lại được điều đã mất. Người phụ nữ khiến anh mất kiểm soát vẫn còn sống… Mạc Tang người đầy máu mà vẫn như một con mèo, luôn giữ sự cảnh giác và không mất đi vẻ mê hoặc.

Trong hoàn cảnh đó, Đường Tụng không thể không kìm nén cảm xúc dâng trào, đưa cô về nhà và bắt đầu lại mọi thứ. Anh cố gắng để Mạc Tang yêu mình, không dám nghĩ đến hậu quả.

Một hồi im lặng đáng sợ.

Mạc Tang đang gồng mình che giấu bản thân nhưng mọi cảm xúc vẫn lộ ra qua giọng nói: “Em không bán con! Đó là con gái em, làm sao em hành động vậy được… Em bị người ta theo dõi rồi gặp tai nạn, lúc tỉnh dậy, bác sĩ bảo con chết từ trong bụng mẹ. Thậm chí K đã… đã cho em xem… đã chết…”

Mạc Tang không thể nói tiếp, dường như bị bủa vây trong hồi ức đáng sợ. Cảm nhận được tâm trạng cô sắp vỡ vụn, Đường Tụng không thể im lặng, “Ừ, anh biết mà, em đừng nghĩ gì nữa. Đường Đường không sao cả, anh đã tìm đưa con về, em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, được không?”

Mạc Tang vẫn không thể kìm nén, lẩm bẩm nhắc lại chuyện người ta bảo với cô thai nhi đã chết. Thần kinh cô giống như dây cung bị kéo căng hết mức, sau đó đứt ra vì mấy tờ giấy mà Đường Tụng gửi đến.

Anh chầm chậm gọi tên Mạc Tang, cứ khẽ gọi như thế, cuối cùng cô cũng tỉnh táo hơn.

Anh nói: “Mạc Tang, anh nợ em, em có thể trở lại trả thù bất cứ lúc nào.”

Thời gian trôi thật chậm. Mạc Tang vẫn cố gồng mình để kìm nén tiếng nấc nghẹn, còn Đường Tụng bị giày vò bởi âm thanh đó. Thời gian qua anh không tích cực điều trị dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu, cơn ho dữ dội lại đến, khiến anh gần như nghẹt thở.

Đêm nay trợ lý Minh cũng ở lại công ty, nghe động tĩnh trong phòng chủ tịch, anh ta vội vàng chạy đến gõ cửa nhắc Đường Tụng uống thuốc, tuy nhiên không nghe thấy tiếng phản hồi.

Đường Tụng tựa vào cửa kính, ngồi bất động dưới nền nhà. Anh thấy mọi việc quá tệ hại, cảm giác thất bại chưa từng có dội đến. Anh chẳng còn sức bận tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.

Anh nghe thấy tiếng Mạc Tang khóc, cô như tan nát, dùng mọi từ ngữ khó nghe nhất nguyền rủa anh, anh chấp nhận cả. Nhưng anh sợ Mạc Tang nhắc đến những gì cô đã trải qua suốt những năm qua, như vết sẹo bỏng lớn ở chân, như vết thương trên vai giày vò cô năm này qua tháng khác… Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng mỗi lần Mạc Tang nhắc đến, anh đều không thể chịu đựng nổi.

Trên thế gian này chẳng còn gì đau lòng hơn là biết người mình yêu thương phải nếm trải đủ mọi gian truân, mất mát.

Như thể thịt xương trong người vụn vỡ. Có những lúc anh chỉ biết trân trân nhìn sự việc xảy ra mà không có cách nào chịu đựng thay cho người yêu.

Anh từng có cơ hội đưa cô đi sớm hơn nhưng trời xui đất khiến thế nào lại đẩy cô về chỗ cũ, để rồi giờ đây chỉ biết đứng nhìn.

Bốn năm trước anh buộc lòng rời đi, bốn năm sau anh… không dám nói ra.

“Anh lẳng lặng ra đi, có biết mấy năm đó tôi đã sống thế nào không? Tôi cứ nghĩ K là bố đứa trẻ, hắn bỗng nhiên trở nên kỳ quặc, luôn giày vò tôi, muốn giết tôi, suýt nữa thì khiến tôi chết trong vụ nổ! Tôi cứ ngu ngốc nghĩ rằng đêm đó hắn cứu tôi, tôi tưởng hắn yêu tôi…” Mạc Tang không thể chịu đựng thêm nữa, khóc và kêu gào như một người điên. “Làm sao anh có thể gây ra chuyện đó… Đường Tụng, anh là đồ khốn! Không giữ được con anh biết tôi đau đớn thế nào không, một thời gian dài chẳng thể đứng dậy ra ngoài, lúc nào cũng muốn tự tử… Anh tìm được con tại sao không nói ra sự thật… Bốn năm sau cũng không nói sự thật! Đồ giả dối, khốn nạn! Tôi có cần cảm ơn anh đã cứu tôi không?”

Cô từng mất kiểm soát cảm xúc vài lần, thậm chí lúc ở nhà Đường Tụng, từng kể cho anh rằng cô mất một đứa con. Nhưng anh chỉ ngồi yên nhìn cô rơi lệ.

Mạc Tang không tài nào tưởng tượng nổi Đường Tụng có tính toán sắp đặt, dối lừa cô từ lần gặp gỡ trong mưa, từng bước từng bước bày trò, dụ dỗ cô nhảy xuống. Đường Tụng…

Người đàn ông vẻ ngoài dịu dàng ấm áp đó thực ra là một tên tiểu nhân đê tiện.

Đường Tụng im lặng hồi lâu, cho tới khi Mạc Tang mệt nhoài, tiếng gào khóc yếu dần, anh mới mở lời: “Mạc Tang, về đi em.”

Đối phương trở nên lặng lẽ một cách kỳ lạ, cô cười, “Về để giết anh à?”

“Anh có chết đi, em cũng không phải sống trong cảnh khiếp sợ nữa, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tin anh một lần, được không em?” Đường Tụng nói rất nghiêm túc. “Đã đến nước này, chuyện với anh cả chỉ còn mấy ngày nữa thôi… Sóng gió sắp qua rồi. Sau khi mục đích của ông nội hoàn thành, Đường gia không còn phải chịu sự uy hiếp nào nữa… Mạc Tang, Đường Đường là đứa trẻ ngoan, cần chăm sóc con đàng hoàng. Dù anh làm sai điều gì, con bé vô tội.”

Mạc Tang hỏi với giọng châm biếm: “Như thể anh đang trăn trối ấy nhỉ?”

Giọng của Đường Tụng yếu ớt nhưng rất trịnh trọng: “Anh yêu em, Mạc Tang, dù em tin hay không tin.”

Đối phương cười nhạt, “Tình yêu của anh… Tình yêu của anh là cưỡng bức tôi! Đợi tôi sinh con xong thì mang đi mà chẳng nói chẳng rằng, khiến tôi khổ sở vật vã, sống trong sự giày vò vì tưởng con đã chết… Anh coi tôi là con ngốc, lừa tôi làm vợ anh. Đường Tụng, Tứ thiếu gia không gì là không thể, anh đạt được tất cả mục đích rồi đấy! Tôi nên quỳ xuống cảm ơn anh yêu tôi… Nếu tôi không đem viên kim cương đi, anh còn định lừa tôi đến bao giờ?”

Đường Tụng chậm rãi nói: “Em về đây đi, rồi giết anh.”

Nếu giết Đường Tụng, Mạc Tang không còn phải đau khổ vì sự giày vò của quá khứ. Như thế là tốt nhất, Đường Tụng yêu cô, không muốn cô phải chịu đựng thêm bất kỳ đau đớn nào nữa.

Mạc Tang vung tay ném mạnh chiếc điện thoại, không đáp lời.

Trời sắp sáng.

Trợ lý Minh liên tục gõ cửa phòng chủ tịch nhưng Đường Tụng không để tâm. Một lúc sau, âm thanh bên ngoài vang lên to hơn: “Thiếu gia, lão gia lo lắng vì anh không về nhà, lão gia bảo tiểu thư Lợi Lợi đến thăm.”

Đường Tụng thở dài, liếc mắt nhìn giờ rồi ném chiếc điện thoại vào một góc, nặng nề chống tay đứng dậy ra mở cửa.

“Anh tư, họ bảo anh sốt mãi không khỏi vì nhiễm trùng phổi, sao anh còn ở công ty mà không tới bệnh viện… Anh?”

Ngải Lợi Lợi lo lắng cho Đường Tụng, tới công ty thăm anh bất kể giờ giấc. Mở cửa vào, cô thấy Đường Tụng trông yếu ớt, nói không ra lời. Sợ anh trai bị biến chứng vì nhiễm trùng, cô vội bật điện, chạy đi lấy thuốc, vừa đi vừa hỏi han trợ lý Minh tình hình thời gian gần đây.

Ngải Lợi Lợi vắng mặt chỉ vẻn vẹn năm phút, lúc quay lại, thấy Đường Tụng sụp người trên sofa. Từ lúc nhớ được sự việc đến giờ, đây là lần đầu cô thấy anh như vậy. Trước đây Đường Tụng luôn là người đàn ông kín kẽ, không bao giờ có sơ hở.

Đường Tụng tóc tai bù xù, đến chiếc áo sơ mi cũng nhăn nhúm khó coi. Anh nhắm nghiền mắt, mệt mỏi tựa vào thành ghế. Mỗi lần cơn ho đến Đường Tụng đều vô cùng khó chịu, anh chau mày, với chiếc ly nước rót vào cổ họng.

Lợi Lợi sợ đến mức đứng trân trân, thậm chí cô không biết Đường Tụng có còn tỉnh táo.

Hóa ra Đường Tụng cũng… tự hủy hoại bản thân.

Ngải Lợi Lợi sững người mất vài phút. Chỉ số thông minh hơn người cũng không giúp cô tìm ra cách xử lý trong tình huống này. Mọi người trên thế giới đều có thể ngã gục nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc Đường Tụng không đứng vững. May mà anh còn biết chuyện gì đang xảy ra, bất giác đưa tay trái che mắt, đầu ngửa ra, tựa lên ghế sofa. Cơn ho dữ dội khiến tiếng anh nói không rõ ràng: “Tắt điện đi.”

“Anh, uống thuốc đi đã, anh đừng như thế…” Ngải Lợi Lợi luống cuống ngồi xuống cạnh Đường Tụng, cầm cốc nước mà không biết phải khuyên anh như thế nào. Đường Tụng ho một hồi, mở mắt ra nhìn cô em gái, bảo: “Anh không sao cả, em tắt điện đi đã.”

Ngải Lợi Lợi làm theo ý Đường Tụng. Trong bóng tối, có vẻ anh dễ chịu hơn, ngồi thẳng người uống thuốc. Tay trái Đường Tụng không cử động được, Ngải Lợi Lợi lại gần giúp, khi cầm khăn lau nước rớt trên tay anh, vừa đụng vào ngón tay cô đã nhận ra anh lại lên cơn sốt.

Ban nãy trợ lý Minh nói Đường Tụng bị như vậy cũng không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thi thoảng lại sốt cao, nếu cứ mãi như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Càng nghĩ, Ngải Lợi Lợi càng sợ hãi. Cô nhìn Đường Tụng trong căn phòng tối, kéo ống tay áo anh, bỗng cất lời, giọng nhỏ và run rẩy: “Anh… Chị ấy sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại, anh đừng quá đau lòng, em sẽ tìm chị ấy giúp anh, em có thể tìm ra địa chỉ, số điện thoại của chị ấy…”

Đường Tụng thở dài, tay trái nắm tay Ngải Lợi Lợi, vỗ về cô.

Lợi Lợi vẫn còn nhỏ. Cho dù bình thường thông minh sắc sảo đến thế nào, rốt cuộc cô cũng chưa tới hai mươi tuổi. Cô là em gái duy nhất của anh, từ nhỏ đã ngưỡng mộ anh.

Nhưng giờ đây anh thê thảm khốn khổ thế này.

Đường Tụng cười chua chát, an ủi em gái: “Đừng sợ, anh không sao cả.”

Ngải Lợi Lợi lắc đầu, giọng có chút tấm tức: “Anh chẳng biết là lúc này anh thê thảm khủng khiếp thế nào đâu.”

Đường Tụng không nói thêm gì, sau đó bỗng buông một câu: “Lợi Lợi, em thấy anh là người thế nào?”

“Anh là người mà em yêu nhất.” Ngải Lợi Lợi trả lời mà chẳng cần suy nghĩ.

Đường Tụng cười, dường như không ngờ đáp án của cô bé đơn giản và thẳng thừng như vậy. Anh từ từ giải thích cho cô: “Lợi Lợi, em yêu anh và anh yêu Mạc Tang hoàn toàn không giống nhau. Anh là người thân của em, giống như chúng ta đều yêu ông nội.”

Ngải Lợi Lợi ngồi lên sofa với Đường Tụng, nắm lấy tay anh: “Em biết, nhưng em muốn anh hiểu một điều, anh là người như thế nào không quan trọng, quan trọng ở chỗ, anh là anh trai em, anh cần làm gì em cũng giúp anh.”

Đường Tụng không nói gì, bất giác cảm thấy có lẽ lâu nay, người không hiểu chính là anh.

Trong bóng tối, Ngải Lợi Lợi ghé sát Đường Tụng, tựa lên vai anh như khi còn thơ bé. Cô nhỏ nhẹ: “Em biết anh không vui, nhưng từ trước đến nay anh chưa hề oán trách điều gì. Ông nội bảo, ông khiến anh phải chịu thiệt thòi, nếu không phải vì nhà xảy ra chuyện thì anh không phải gánh gồng như thế này… Nếu ông không ép anh chịu trách nhiệm nhiều đến vậy, anh có thể được làm điều mình muốn. Anh thích đọc sách, thích du lịch… Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nghĩ đến chuyện phục thù.”

Đường Tụng không tiếp lời, tay trái khẽ chạm vào cô.

Ngải Lợi Lợi tiếp tục nói: “Em biết anh đang ngờ vực cái gì, anh ngờ vực chính bản thân anh.” Cô nhẹ nhàng vỗ vào người Đường Tụng, như cách mà hồi nhỏ anh dỗ dành mình. “Em chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu bây giờ ông nội bảo anh có thể sống cuộc đời mà mình mong muốn, không cần bận tâm đến sự đấu đá trong nhà, anh có bằng lòng không?”

Đường Tụng lắc đầu, trả lời chắc nịch: “Không được, anh cần bảo vệ mái nhà này, cần có trách nhiệm với gia tộc của mình, che chở cho người thân. Nếu không anh chẳng khác gì Đường Diệp.”

Ngải Lợi Lợi cười, ngẩng đầu nhìn anh, bảo: “Thế thì tại sao anh lại ngờ vực bản thân nhỉ, anh luôn biết mình nên làm điều gì. Ông bảo, làm người khó nhất là dám gánh chịu trách nhiệm, một mình anh dám đối diện với ân oán suốt hai mươi năm qua, anh còn sợ gì chứ?”

Đường Tụng nhìn Ngải Lợi Lợi, không ngờ cô bé luôn được cả gia đình bảo bọc đã lớn đến thế. Anh véo má cô, thở dài bảo: “Đến lượt cô giáo huấn anh rồi cơ đấy.”

Cuối cùng Ngải Lợi Lợi cũng khiến Đường Tụng xuôi tai, khuyên được anh đi ngủ một lát. Sau đó, cô gọi điện dặn dò bác sĩ đến vào sáng sớm.

Trợ lý Minh vào phòng xem tình hình, anh ta vốn lo lắng tiểu thư Lợi Lợi đến chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa, nhưng không ngờ cô ấy lại khuyên được Đường Tụng. Anh ta thở phào, giúp cô sắp xếp công việc.

“Anh yên tâm, em vừa nhận được tin báo, cảnh sát đã nắm trong tay chứng cứ anh cả buôn lậu.” Ngải Lợi Lợi rót cho Đường Tụng chút nước, kiểm tra thân nhiệt anh, may là không đến nỗi sốt cao. “Hôm nay hoặc ngày mai anh ta sẽ bị bắt.”

“Ừ, trời sáng thì sai người đưa ông nội tới nhà anh, mọi thứ đã sắp đặt xong xuôi, người của Đường Diệp không thể đột nhập.”

Ngải Lợi Lợi đồng ý, chuẩn bị ra ngoài thì Đường Tụng bỗng mở mắt, nhìn cô nói: “Anh không sao, bảo ông không phải lo lắng. Với nữa… từ trước đến nay anh không hề trách ông, ai cũng có sự lựa chọn của mình, anh không hối hận về những gì mình đã lựa chọn.”

Ngải Lợi Lợi gật đầu, phì cười khi chợt nhớ ra điều gì, quay người lại: “Thực ra ông nội cũng có vài lời nhắn anh. Em định không nói vì sợ anh kích động, nhưng mà… không sao.” Lợi Lợi bắt chước phong thái lão gia ngồi trên ghế, giơ tay rất ra dáng, “Anh tư của con ấy à, nhạy cảm quá, cứ nghĩ ngợi quá nhiều. Hai đứa nó đã có con lớn thế rồi mà còn nhiều chuyện phức tạp. Lần trước tới đây là ta đã nhìn ra rõ sự việc, muốn giúp nó, vậy mà lại làm nó thêm lo lắng.”

Nói xong, Ngải Lợi Lợi lè lưỡi, sợ anh trai ngồi dậy cốc đầu, vội chạy ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn lại một mình Đường Tụng.

Tay trái anh lần tìm di động, ấn nút gọi nhanh. Chẳng mấy chốc, tiếng trẻ con phụng phịu vang lên, có vẻ cô nhóc vừa bị gọi dậy, giọng còn ngái ngủ: “…Sao bố không về nhà?”

Đường Tụng mỉm cười, nói nhỏ nhẹ: “Dạo này bố bận lắm, con phải nghe lời, không được làm cụ nội tức giận, mấy ngày này cũng không được chạy lung tung, chỉ ngoan ngoãn ở nhà thôi nhé.”

“Tại sao không được ra ngoài chứ… Chú Lục còn bảo đợi con về thì sẽ đưa đi xem gấu trúc. Bố, bố thấy gấu trúc chưa… mềm mềm mà mập mập ý!”

Cô con gái bé bỏng phụng phịu làm nũng, anh dỗ dành một lúc, sau đó ghé sát điện thoại hơn, dịu dàng nói: “Đường Đường, bố có chuyện này phải làm phiền con, con đồng ý với bố nhé, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng trách mẹ, mẹ rất yêu con.”

Có vẻ như cô nhóc chóng mặt vì lời nói vòng vèo của Đường Tụng, chỉ ậm ừ nghĩ một lúc, sau đó buồn buồn hỏi anh: “Nhưng mà… mẹ đang ở đâu?”

Đường Tụng nghe lòng nhói lên, đau khổ đến mức không biết phải giải thích với thiên thần bé nhỏ của mình ra sao.

Anh không mở lời được, lắng nghe tiếng thở đều đều của con gái. Hồi đó anh cũng còn trẻ, chưa có thời gian suy nghĩ nên làm bố như thế nào thì cô bé đã ra đời. Anh tưởng mình đã cố gắng đủ để Đường Đường lớn lên mạnh mẽ, nhưng từ khi Mạc Tang xuất hiện, mọi thứ thay đổi rất kỳ diệu, sự gắn kết giữa những người có cùng huyết thống không qua mắt được ai.

Đường Tụng bảo với con gái: “Đường Đường, cô ấy là mẹ của con.”

Câu nói không đầu không cuối, vậy mà chưa cần giải thích, Đường Đường đã hiểu. Cô bé cười khúc khích, đắc ý bảo bố: “Con biết từ lâu rồi.”

Đường Tụng khẽ hôn vào màn hình, “Ngoan nhé, con yêu, con ngủ thêm đi, khi thức dậy sẽ thấy mẹ đã về.”

Khả năng hiểu vấn đề của trẻ nhỏ còn chậm, sự chú ý của Đường Đường nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác. Cô bé còn định nói gì nhưng Đường Tụng quyết định tắt cuộc gọi, nằm trên sofa, đưa cánh tay che mắt.

Có thể đối với gia tộc, con gái, thậm chí với cả người tình trước đây, Đường Tụng là một người ưu tú. Nhưng với Mạc Tang, anh là một kẻ đốn mạt.

Đường Tụng cười nhạt, vẫn giữ tư thế che mắt, lý trí nhắc nhở anh cần nghỉ ngơi một lúc.

Sau cửa kính sát nền, trời yên bể lặng. Ở phía xa hơn là cả một vùng biển đen đặc, dường như trời sẽ chẳng bao giờ sáng lên.

Không biết bao lâu sau, Đường Tụng chịu tác dụng phụ của thuốc hạ sốt, ngủ thiếp đi.

Hai ngày sau, đại công tử nhà họ Đường bị triệu tập lấy lời khai vì dính líu tới nhiều khoản tiền phi pháp ở nước ngoài. Do gia tộc họ Đường thuộc dạng dòng dõi, thông tin được giữ kín, cánh truyền thông không hề hay biết.

Trong nhà họ Đường, người trên kẻ dưới căng thẳng lo lắng, duy chỉ có người thừa kế Đường Tụng cáo ốm, các bác sĩ tư ngày ngày bận rộn chạy ra chạy vào, tuyệt đối không đáp lại sự thăm dò, hỏi han từ bất kỳ phía nào.

Lão gia nhà họ Đường cũng không xuất đầu lộ diện, chẳng ai nghe ngóng được tin tức gì.

Đường Tụng vừa được truyền dịch, hôm nay tâm trạng khá tốt. Sau khi trả lời một vài cuộc gọi, anh đứng bên bàn làm việc luyện viết chữ. Anh đứng đó nhìn một lúc lâu, từng nét chữ đều ghi nhớ trong đầu nhưng tay phải không thể nhấc được cây bút.

Đây là thói quen từ nhỏ của Đường Tụng, lòng như lửa đốt nhưng luôn biết làm thế nào để trông như không có chuyện gì.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, trợ lý Minh không kịp gõ cửa, lao vào cất tiếng gọi: “Thiếu gia!”

Đường Tụng đặt cây bút xuống, nét mặt điềm tĩnh, “Có chuyện gì thế?”

“Lục thiếu gia gặp chuyện rồi.”

Ánh mắt Đường Tụng thoáng trầm xuống, anh đứng dậy, chuẩn bị thay áo khoác, “Kẻ nào làm?”

“Đại thiếu gia từng dẫn người tới uy hiếp Lục thiếu gia nhưng không thành công. Mấy tiếng đồng hồ trước, Lục thiếu gia phát hiện mình bị theo dõi. Người của chúng ta cùng anh ấy lái xe vượt núi nhưng xảy ra xung đột ngay trên đó. Xe của Lục thiếu gia lao xuống đường… cảnh sát đã có mặt tại hiện trường. Tạm thời mới chỉ tìm được tiểu thư Daisy…”

Bàn tay phải của Đường Tụng cử động mạnh, nỗi đau đớn đến tận tim gan khiến anh tỉnh táo hơn lúc nào hết. Anh không thể đợi thêm được nữa, kẻ bệnh hoạn táng tận lương tâm đó đã bắt đầu kéo tất cả mọi người xuống vực.

Đường Tụng mặc xong áo khoác, quay về phía trợ lý Minh nói rõ từng câu từng chữ: “Gọi điện cho anh cả tôi, khu đỗ xe Kính Sơn, bảo anh ta tới đó.”

Kính Sơn là nơi Tam thiếu gia bị hại đến chết thảm. Hồi đó Đường Tụng biết rõ chân tướng nhưng vì phải bảo vệ cả gia tộc nên đành ngụy tạo thành một vụ tự tử. Anh đã đẩy thi thể của người anh ruột từ tầng bảy xuống.

Sau chuyện đó, Đường Tụng đau đớn đến mức tự nhốt mình trong nhà rất lâu.

Chẳng ai biết anh đã làm thế nào để không gục gã.

Ván cờ đến nước cuối cùng. Đường Tụng muốn giải quyết sòng phẳng từ đầu đến cuối.

Kính Sơn nằm ở hướng tây bắc của Diệp Thành, thuộc vùng lân cận ngoại ô, phong cảnh trên núi rất đẹp. Trước đây một vài cơ quan, nhà riêng được xây dựng dưới chân núi, nhưng năm đó xảy ra mưa lớn dẫn đến lở đất, từ đó các dự án khai thác đều bị gác lại.

Một tòa nhà cao tầng được xây sát núi, trong quy hoạch gọi là khu đỗ xe Kính Sơn. Nó vốn được xây dựng để phục vụ trung tâm chưa hoàn thành, nhà để xe cũng bị bỏ không.

Ô tô của Đường Tụng và thuộc hạ lần lượt đỗ ở cửa vào. Trong thành phố, chẳng có mấy nhà để xe cao tầng như thế này. Từ đó nhìn ra xa, dòng xe nối đuôi nhau chạy ngoằn ngoèo, đoạn đường này rất dễ xảy ra tai nạn.

Bức tường xi măng màu xám chưa hề được trang trí, vật liệu xây dựng bị chất đống trong góc, trở thành nơi trú ngụ của chuột và các loài vật khác.

Đường Tụng liếc vào trong, anh ghét nơi này.

Trợ lý Minh luôn giữ liên lạc với người ở hiện trường xảy ra tai nạn trên núi. Anh ta cầm điện thoại, hạ thấp giọng khi truyền đạt với Đường Tụng: “Vẫn chưa tìm thấy tung tích của Lục thiếu gia. Đại thiếu gia bán tin tức của họ cho người của K. Lúc đó tổng cộng có ba chiếc xe vượt núi và đều bị lăn xuống khi giao tranh, tổn hại nghiêm trọng. Tiểu thư Daisy thoát ra khỏi xe… một mình cô ấy loạng choạng trên đường quốc lộ…”

Đường Tụng lặng lẽ ngồi nghe, chợt giật lấy chiếc điện thoại từ tay trợ lý Minh, nói lớn: “Tìm cho ra Lục Viễn Kha!”

“Thiếu gia bình tĩnh một chút, tình huống nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Vì muốn giết tiểu thư Daisy diệt khẩu, lần này K cử toàn bộ sát thủ chuyên nghiệp tới… Bên dưới kia lại là biển… Hiện tại đã xác định có sáu người chết.” Trợ lý Minh cố tìm lời nói giảm nói tránh với Đường Tụng, giọng hơn run. “Thiếu gia cần chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Lục soát trên núi, không cần biết các anh dùng cách nào, nhất định phải tìm cho ra Lục Viễn Kha! Nếu không tìm thấy… thì không cần quay về đây.” Tay trái Đường Tụng nắm chặt chiếc điện thoại, vẻ mặt nặng nề. Rồi anh chợt quay sang trợ lý Minh bảo: “Còn anh nữa, chuyện của Lục Viễn Kha tôi giao cho anh toàn quyền xử lý, tôi dặn nhất định phải đảm bảo họ an toàn rời khỏi Diệp Thành. Bây giờ anh báo cho tôi kết quả thế này đây?”

Trợ lý Minh tắt cuộc gọi, rút khẩu súng từ sau lưng đặt lên tay Đường Tụng. Đường Tụng kiểm tra đạn, chậm rãi nói: “Anh biết rõ là tôi không nổ súng.”

“Không, lần này là Lục thiếu gia, bạn của anh… Tôi đã sơ suất.”

Làm sai thì phải trả giá.

Tay trái Đường Tụng cầm khẩu súng, chĩa vào trán trợ lý Minh. Trong xe còn có hai người, thuộc hạ của trợ lý Minh ngồi ở ghế phụ, cậu ta sợ hãi quay đầu run rẩy xin tha, trợ lý Minh bảo anh ta im mồm.

Ngón tay Đường Tụng cử động, đạn đã lên nòng. Âm thanh rất nhỏ nhưng khiến người trong xe cuống lên, “Tứ thiếu gia!”

Mũi súng vẫn chĩa vào đầu trợ lý Minh, Đường Tụng từ từ nói: “Nghe đây, cậu theo tôi bao nhiêu năm qua, tôi không dùng người mình nghi ngờ mà đã chọn ai thì không nghi ngờ người đó. Tôi không giết cậu.” Mũi súng bỗng đi chệch, mồ hôi dần ứa ra từ trán trợ lý Minh. Đường Tụng di khẩu súng xuống, đặt vào lòng bàn tay trợ lý, sau đó tiếp lời: “Không chỉ Lục Viễn Kha… Hôm nay, tôi giao cả hậu sự của mình vào tay cậu. Đây là cơ hội cuối cùng.”

Khóe mắt trợ lý Minh, hơi đỏ, anh ta trịnh trọng gật đầu.

Một loạt tiếng phanh gấp vang lên từ chân núi, Đại thiếu gia đã tới nơi.

Chuông điện thoại của Đường Tụng vang lên, giọng Đường Diệp lúc nào cũng sắc lạnh như đao cứa qua tảng băng: “Tứ đệ, cậu với tôi đều bận, bao năm qua chẳng có cơ hội đi dạo với nhau, hôm nay có hứng thú không?”

Đường Tụng vô cùng nhẫn nại, cười bảo: “Được, anh cả đã nói vậy, nhất định phải giữ thể diện cho anh chứ.”

“Chỉ hai chúng ta thôi.”

Đường Tụng đồng ý, tay phải anh gần như không còn cảm giác, vậy mà vẫn kiên quyết xuống xe một mình.

Anh và Đường Diệp bước lên làn đường, đi về hướng nhà để xe, nhìn bề ngoài quả thật chỉ như đang đi dạo bình thường. Đường Diệp nghiêng đầu nhìn anh, giọng vẫn thản nhiên: “Hồi nhỏ chú lầm lì ít nói nhưng ông nội thích chú nhất.”

Lục Viễn Kha sống chết thế nào còn chưa rõ, Đường Tụng không thảnh thơi mà ôn chuyện cũ với Đường Diệp, vì thế đi thẳng vào vấn đề: “Anh cả hẳn là rất ngạc nhiên phải không, đề phòng bao nhiêu năm cuối cùng bị tôi đảo lộn.”

Không khí trên núi luôn trong lành, chỉ có điều lúc này chẳng phải lúc để thưởng thức.

“Tôi từng nghi ngờ chú nhưng mà nói thật, tôi chẳng coi chú là mối đe dọa. Vắt tay lên trán mà nghĩ, chú chẳng đấu với tôi vì quyền lực và tài sản. Nếu chỉ đấu vì những thứ đó, chú không thắng nổi tôi.”

Đường Tụng không phản bác, chỉ lắc đầu, coi như chẳng bận tâm.

Hai người sắp bước lên tới tầng cao nhất, Đường Diệp khoanh tay đứng ở bậc thang cao hơn, vẫn với thói quen tỏ vẻ bề trên, hắn bảo em trai mình: “Mày tưởng thế là có trách nhiệm à? Ấu trĩ! Cái gia tộc thối nát này cần dẹp bỏ từ lâu rồi, từ ông già đó tới cha mẹ mày, kẻ nào cũng có bộ mặt giả tạo, miệng nói như thánh nhân! Bọn họ hại chết mẹ tao vì muốn giữ cái danh hão của mình… Thế mà không sợ báo ứng!”

Khẩu khí của Đường Diệp dần trở nên mất kiểm soát, hắn đang giận dữ.

Đường Tụng vừa bước lên, bụi bặm khiến anh khó thở, ho vài tiếng song cố kìm lại, chậm rãi nói: “Cái chết của dì Thanh không liên quan đến ông nội, hồi đó đã điều tra rõ nhưng anh không chịu tin. Tự tay mẹ tôi đón anh về, coi anh như con cả, nuôi nấng khôn lớn… Chẳng ai trong nhà này có lỗi với anh.” Đường Tụng nhìn thằng vào mắt Đường Diệp, kể ra từng vụ việc: “Anh hai, anh ba, Lục Viễn Kha. Anh đã gây ra quá nhiều tội lỗi rồi.”

Vừa dứt lời, nhà để xe lờ mờ tối bỗng xuất hiện tia hồng ngoại của súng bắn tỉa, nhắm chuẩn người Đường Diệp.

Đường Tụng đứng đó hơi khó chịu, có lẽ vì ở đây không sạch sẽ. Anh vuốt lông mày, nói với giọng chẳng mấy chân thành: “Xin lỗi, em chẳng chuẩn bị lễ từ biệt… Anh cả tự chọn đi, từ đây nhảy xuống kia hoặc là để họ bắn.”

Người đàn ông bị đe dọa vẫn lạnh băng, nhếch mép cười. Hắn lùi lại vài bước, sau lưng bỗng phát ra ánh sáng đèn xe hơi.

Theo đó, Đường Tụng nhìn rõ xung quanh, một chiếc xe màu đen đỗ trong góc.

Đường Diệp nói với giọng tiếc nuối: “Mày muốn chịu trách nhiệm với cái nhà họ Đường này, bị thương mà dám một mình lên đây. Nhưng mà đã nghĩ đến điều này chưa, mày chết đi, ai chịu trách nhiệm với cô ta?”

Mặt Đường Tụng biến sắc, bất chợt hiểu ra, anh nên sớm nghĩ tới điều này.

Nhưng đã quá muộn.

Cửa xe mở ra, hai người bước xuống. Cô gái không bị uy hiếp như anh nghĩ.

Anh lại nhìn thấy cô.

Mái tóc đỏ trầm như một lời nguyền đeo bám, ở Zurich, ở Diệp Thành, trong đêm dài ở khắp nơi trên thế giới.

Đường Tụng nhìn cô, không thể giữ được sự bình thản. Anh nghiêng đầu vì cơn ho dữ dội, một hồi không thể nói được gì.

Sự im lặng chết chóc, bốn mắt nhìn nhau, Đường Tụng khó nhọc cất tiếng: “Mạc Tang…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio