Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng nếu như cô là Thanh Vân thì tốc độ không thể nhanh như vậy.
Đường trở về khu chung cư Đông Thanh phải đi qua một sân vận động, đường có hơi tắc bởi vì đêm nay có buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân
sân vận động, hơn mười một giờ mới kết thúc.
Anh đi trên đường còn bị kẹt mười phút.
Nhưng nghĩ lại có hơi buồn cười.
Nếu Kiều Phương Hạ có bản lĩnh lớn như vậy, làm sao có thể chán nản đến cỡ này, nguyện ý làm nữ diễn viên phụ, bị người ta tát cho đến sưng cả mặt cũng không biết đánh trả?
Là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Anh lặng lẽ bước đến bên giường, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô lượn lờ quanh chóp mũi.
Thực ra cũng bình thường, mấy năm nay có một thân một mình ở nước ngoài, nếu không có ai giúp đỡ cô thì làm sao cô ấy có thể sống được ở nước Nguyệt Chi?
Cổ Dương Hàn lợi dụng chỗ trống nhảy vào, không thể trách cô.
Đó là lỗi của anh.
Anh thừa nhận rằng anh đã rất hối hận.
Anh để nguyên do nằm bên cạnh Kiều Phương Hạ, cách lớp chăn mền ôm eo cô.
Kiều Phương Hạ hơi cử động nhẹ, dường như ý thức được sự đụng chạm của anh.
“Đừng nhúc nhích.” Anh nhắm mắt lại, thì thầm bên tai cô.
Kiều Phương Hạ ở trong vòng tay anh dần dần cứng đờ.
Chắc là anh không nhận ra điều gì bất thường đầu nhỉ? Nếu không làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy? Còn có tâm trạng ôm cô ngủ?
Vừa rồi cô hỏi mượn chú Tần một chiếc xe máy rồi vội vàng quay về, vừa cởi quần áo nằm xuống, cô đã nghe thấy tiếng Lê Đình Tuấn trở về.
Cô ổn định tinh thần, một lúc sau mới thấp giọng trả lời: “Có một số chuyện xảy ra không phải dùng tiền là có thể bù đắp được.”
“Nếu mười lần anh ta vẫn không hài lòng, vậy thì gấp trăm lần” Không đợi vô nói hết, Lê Đình Tuấn đã thẳng thừng đáp lại.
Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày: “Anh.." Tay Lê Đình Tuấn đang ôm eo cô lại dùng sức thêm vài phần, hơi thở nóng bỏng phả vào tại cô: “Ngủ đi.” Kiều Phương Hạ yên lặng nắm chặt ga trải giường dưới người, không dám cử động nữa.
Đổi lại là bất cứ ai đều khó có thể làm cho cô sợ hãi, nhưng người này lại là Lê Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ biết rất rõ Lê Đình Tuấn từ nhỏ sống trong quân đội, được ông ngoại anh nuôi lớn như thế nào.
Kỹ thuật đấu tay không của anh càng không phải nói, ngay cả người vô địch đầu tay không ở đại đội là Vô Nhật Huy cũng khó khăn lắm mới đánh ngang cơ được với anh, mà vẫn phải do anh nhường cho Vô Nhật Huy đánh trước.
Nếu không phải nhà họ Lệ chỉ có mình Lê Đình Tuấn là cháu trai, hy vọng anh có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhà họ Phó lại ngầm đồng ý, thì Lê Đình Tuấn đã không lựa chọn theo nghiệp kinh doanh, thậm chí hai năm anh xuất ngoại đào tạo chuyên sâu đều là học trường quân đội ở nước ngoài, chứ không phải tài chính.
Khi còn nhỏ, anh nói cô ngốc, nói cô là nhóc cầm, Kiều Phương Hạ cũng không bao giờ cãi lại, bởi vì Lệ Đình Tuấn thực sự rất xuất sắc, hơn nữa trong kỳ thi đại học còn đứng đầu tỉnh, văn hóa thể thao gì đều giỏi, là thần đồng nhảy lớp.
Lệ Đình Tuấn giống như một vị thần toàn năng, không có cái gì anh muốn mà không có được, nếu anh muốn thành công, không có bất kỳ ai có thể ngăn cản.
Cho nên người toàn năng sáng chói như anh, bản thân đã được sắp đặt tốt như vậy, lại từ trên mây ngã xuống vũng bùn, làm sao có thể không hận mẹ con nhà bọn họ?
Anh muốn kéo cô vào địa ngục, anh muốn chặt đứt mọi cơ hội để cô leo lên, cô đều hiểu được..