Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính tình hung bạo của Kiều Phương Hạ cô bọn họ đã từng trải nghiệm qua, nhưng không ngờ lại mau quên như vậy.
Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc cũng biết bọn họ xong đời rồi, mười tỷ đã trôi theo dòng nước.
Hai người họ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào những viên kim cương vỡ vụn rơi đầy đất.
Kiều Phương Hạ vừa lấy điện thoại di động ra tra giá gốc của bộ trâm cài trang sức này, vừa nhàn nhạt hỏi: "Tôi nhớ những chiếc trâm cài này ban đầu có giá hơn mười tỷ một bộ?”
“Mười tỷ? Mày có biết sưu tầm đủ một bộ khó đến mức nào không? Giá trị của nó không phải chỉ là mười tỷ thôi đâu!” Kiều Diệp Ngọc thét chói tai, ngồi xổm xuống đất nhặt những mảnh trâm cài bị vỡ.
Kiều Phương Hạ rũ mắt nhìn Kiều Diệp Ngọc đang vội vàng, cất điện thoại và nói khẽ: “Nói cũng đúng.
Nhưng nếu như mày bò ra cửa và cầu xin tao, tao sẽ cho mày hai mươi tỷ, không cần trả lại”
“Mày..” Kiều Diệp Ngọc đỏ bừng mặt, tức giận nói không nên lời”
Kiều Phương Hạ nhấc mũi chân, nhẹ nhàng giẫm lên một góc hộp trang sức, khóe miệng hơi giương lên: “Vậy rốt cuộc mày bò hay không bò?”.
Hai mươi tỷ.
Tự dưng thừa ra đến mười tỷ.
Không ai lại gây sự với tiền bạc cả, chưa kể hôm nay trước khi ra ngoài, Kiều Đông Phương đã cảnh báo bọn họ là nhất định phải đem được tiền trở về.
“Gần đây mấy người khó khăn lắm sao?” Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc rồi thu lại ánh mắt, tiếc nuối nói: “Lại còn mặc quần áo của mùa thu năm ngoái.
Nếu tôi là mấy người, thậm chí còn không dám ra khỏi cửa”
Một cầu của Kiều Phương Hạ chọc trúng chỗ khó xử của bọn họ, Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc càng thêm chật vật.
Kiều Phương Hạ lại không có tính kiên nhẫn, trực tiếp vươn người tới, hung bạo nắm lấy cánh tay Kiều Diệp Ngọc, kéo cô ta nằm rạp xuống đất.
“Bò!” Cô trầm giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.
Lần trước ở trước cổng nhà họ Kiều cô đã buông tha cho Kiều Diệp Ngọc, đến nay vẫn canh cánh trong lòng.
Hôm nay làm như vậy, chính là thiên đường có cửa không thèm đi, địa ngục không cửa lại xông tới.
“Mày dám động tay?” Tống Vân Lan gào lên: “Mày chờ đó! Tao phải gọi cảnh sát đến bắt mày..”.
Kiều Phương Hạ nhấc chân lên, một cước gọn gàng đã bay điện thoại trên tay Tống Vân Lan ra ngoài.
“Bà dám không?” Cô nhìn chằm chằm Tống Vân Lan, cười mà như không cười, hỏi ngược lại.
Ánh mắt của Kiều Phương Hạ vô cùng kinh khủng, Tống Vân Lan nghĩ đến việc cô đe dọa tống Kiều Diệp Ngọc vào tù trước đó, sống lưng chợt rét lạnh.
“Tao sẽ bò! Mày để cho con bé đứng lên đi” Tống Vân Lan cắn răng nói nhỏ.
“Cả hai người đều bò cho tôi” Kiều Phương Hạ thản nhiên nói, không cho bà ta có cơ hội mặc cả.
“Kiều Phương Hạ, đừng khinh người quá đáng! Mày làm nhục tạo là đủ rồi!” Kiều Diệp Ngọc khóc.
Chưa kịp dứt lời, Kiều Phương Hạ đã không còn kiên nhẫn mà đáp lại: “Nói thêm một câu nữa thì cùng nhau bò đến tận cửa trung tâm thương mại”
Sắc mặt Tống Vân Lan trắng bệch, quỳ xuống dưới chân Kiều Phương Hạ, lắc đầu với Kiều Diệp Ngọc.
Bọn họ nắm điểm yếu của Kiều Phương Hạ trong tay, bây giờ nhìn xuống, sau này sẽ có cơ hội báo thù!
.