Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Đình Tuấn bóp cắm cô, sức lực dần tăng lên: “Để tôi nói cho cô biết."
“Nếu không phải Lê Đình Tuấn tôi thêm tiền mua lại, cuối năm ngoái Trung tâm thương mại Universal đã bị mua lại và chuyển đổi thành tòa văn phòng rồi! Nếu không phải Lê Đình Tuấn tôi tiếp tục đầu tư hơn ba trăm ngàn tỷ, công ty giải trí Thiên Hoàng đã không đủ tiền vốn để xoay vòng, cũng không thể trở thành công ty giải trí lớn nhất trong nước”
"Tôi là ba mẹ tái sinh của cả nhà họ Đường, cô có hiểu không?”
“Nếu cô muốn kết hôn với Đường Tiểu hoặc Đường Minh Kỷ, tôi khuyên cô nên bỏ cái ý định này càng sớm càng tốt, bởi vì tôi có quyền có thể tùy ý giải trừ hợp đồng với công ty giải trí Thiên Hoàng, thu hồi lại vốn.”
Có lẽ vì ban đêm gió quá lạnh, Kiều Phương Hạ nghe thấy Lê Đình Tuấn từng câu từng chữ nói ra những lời này, không kìm được nổi da gà toàn thân.
Trước khi về nước cô cũng không biết Lệ Đình Tuấn là nhà đầu tư chính của Thiên Hoàng.
Nhưng cô hiểu được, mấy năm nay Thiên Hoàng có thể lớn mạnh như vậy, là vì có vốn lưu động rất nhiều, có nguồn tài chính mạnh chống đỡ.
Nếu đột nhiên ba trăm nghìn tỷ này bị rút khỏi Thiên Hoàng, hậu quả sẽ rất khủng khiếp! Cô không thể liên lụy đến nhà họ Đường.
“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, Kiều Phương Hạ, trong vòng một năm, chuyện của cô đều do tôi quyết định
Lệ Đình Tuấn cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của cô: “Bây giờ đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu” Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, nhẹ nhàng trả lời.
Cô hiểu điều anh muốn chỉ là một câu trả lời phục tùng của cô.
Sau đó anh sẽ tha cho nhà họ Đường.
Anh khẽ nhấc tay trái lên, cô vô thức muốn tránh đi, nhưng trong một giây, cô đã kiềm chế tâm lý phản kháng không muốn anh chạm vào của mình.
Cô chỉ có thể phục tùng anh.
Lê Đình Tuấn đưa tay sờ tay cô, lạnh lẽo như một khối băng.
Anh ngước mắt lên nhìn cô, sau đó cởi áo vest khoác lên vai cô.
Kiều Phương Hạ im lặng, không phản kháng gì cả, bị anh kéo đi, đi về phía xe anh đang đậu.
Kiều Phương Hạ cũng không biết là anh muốn đưa mình đi đâu, có vẻ Lê Đình Tuấn cũng không muốn nói cho cô biết, cô liền dứt khoát ngậm miệng lại.
Trên đường đi, xe chạy rất nhanh, cả hai đều không nói tiếng nào.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cổng Số một Hoàng Gia.
Kiều Phương Hạ Chỉ liếc nhìn tòa nhà nhỏ theo phong cách Châu Âu ngoài cửa sổ xe, không khỏi nhíu mày.
Đây là nơi Tô Minh Nguyệt sống, tại sao anh lại đưa cô đến đây?
Lệ Đình Tuấn cởi dây an toàn, thấy cô vẫn ngồi yên, quay đầu liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Nếu cô muốn ở trên xe, tôi cũng không ngại”.
Kiều Phương Hạ giật mình, lập tức xuống xe.
Hai người lần lượt bước vào cửa, mọi người trong nhà đã ngủ say, chỉ chừa lại một ngọn đèn ở hành lang.
Kiều Phương Hạ không biết công tắc đèn ở đâu, cũng không thấy rõ đường lắm.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô vấp phải cái gì đó trên mặt đất, liền ngã xuống.
Cô không khỏi loạng choạng, sắp ngã xuống, một bàn tay đột nhiên đưa qua giữ chặt lấy vai cô.
“Cảm ơn” Kiều Phương Hạ thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhẹ giọng cảm ơn Lê Đình Tuấn.
Vừa nói xong liền thấy không ổn.
.