Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh một cái, thấy đôi mắt anh có chút quầng thâm, biết anh mấy ngày nay có lẽ là vội đến mức không nghỉ ngơi được.
Một lúc sau cô chủ động nhẹ giọng mở miệng nói: "Tôi đã nói với bác sĩ rồi, hai ngày sau tôi xuất viện tôi sẽ tự trở về, không cần phải phiền toái ngươi."
"Ừ." Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp một chữ.
Hai người ngay sau đó lại lâm vào trầm mặc.
Kiều Phương Hạ cảm giác tóc cô cũng khô rồi liền nhỏ giọng nói: "Được rồi."
Nói xong thì duỗi tay rút đầu cắm.
Lệ Đình Tuấn vừa lúc cũng muốn rút đầu cắm, ngón tay của hai người chạm phải nhau.
Kiều Phương Hạ lập tức rút tay về, không cùng dây dưa với anh.
Một tay khác của Lê Đình Tuấn vẫn đang đặt sau tai cô, sau vài giây trầm mặc anh cúi đầu hôn cô.
Không biết tại sao nụ hôn lần này của Lê Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ ma xui quỷ khiến không có lảng tránh.
Anh ném máy sấy, trực tiếp ôm lấy cô.
Môi của hai người còn chưa tiếp xúc nhau, hô hấp của anh tràn ngập hormone nam tính.
Lê Đình Tuấn tranh thủ thời gian trở về thành phố Hạ Du một chuyến, chuyện ở nước ngoài bận rộn đến mức một ngày ảnh ngủ ba giờ vẫn không thấy đủ.
Nhưng mà mấy giờ trước, trong lúc anh nghỉ ngơi lại mơ thấy Kiều Phương Hạ, cho nên anh đã trở lại.
Anh cũng không biết tại sao anh lại say mê Kiều Phương Hạ như thế.
Mỗi khi anh dừng việc thì trong đầu liền nhớ tới cô, thậm chí khi đang làm việc cũng sẽ nghĩ về cô.
Mấy ngày không gặp, anh nhớ cô đến điên cuồng.
Nhiệt độ trong phòng tắm có chút thấp, Kiều Phương Hạ hơi run rẩy, theo bản năng vùi vào lòng ngực sâu hơn chút.
Trong nháy mắt cơ thể của Lê Đình Tuấn hơi cứng lại.
Ngay sau đó anh bế cô lên đá văng của nhà vệ sinh, bể đem Kiều Phương Hạ về phòng ngủ.
Kiều Phương Hạ nhìn anh, trái tim không khống chế được đập thình thành trong lòng ngực.
Lệ Đình Tuấn nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cô trong tay.
"Còn đau hay không?" Giọng nói của anh hơi khàn.
Kiều Phương Hạ nhấp môi dưới, không lên tiếng, cô không biết miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại hay chưa, nhưng trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi.
Lệ Đình Tuấn thấy cô không hé răng, biết cô vẫn còn bóng ma chuyện lần trước.
Anh thầm nghĩ, sau đó xoay người Kiều Phương Hạ trong lòng ngực mình.
Kiều
.