Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có đôi khi, chỉ cần nhìn những điều hạnh phúc nhỏ nhoi này cũng khiến tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô mỉm cười quay đầu lại nhìn thì thấy King đang đứng sau lưng mình, anh ấy nhìn Kiều Phương Hạ với ánh mắt dịu dàng.
Gió đêm thổi qua khiến tóc mái của cô bay loạn xạ, King đưa tay ra giúp chỉnh lại.
Lúc hạ tay xuống, anh ấy thuận thế cầm lấy tay phải của Kiều Phương Hạ, giữ chặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
“Đi ăn cơm thôi” Anh ấy dắt tay cô đi về phía nhà hàng.
Kiều Phương Hạ đi theo phía sau lưng King, sững sờ nhìn chằm chằm cái tay đang nắm chặt của hai người.
Mấy giây.
sau, cô muốn rút tay ra nhưng lại bị King dùng sức nắm chặt, nhất quyết không buông.
Hôm nay, anh ấy muốn đề cập tới câu hỏi mà trước kia cô một mực không trả lời.
Trong lòng Kiều Phương Hạ biết rõ đêm nay bản thân nhất định phải trả lời có hay không.
Giả sử câu trả lời là có thì từ nay về sau cô sẽ là vợ chưa cưới của King.
Cô và anh ấy cũng được coi là thanh mai trúc
mã.
Khi còn bé, hai người là hàng xóm.
Khi bà nội cô còn sống, bà rất thích tới nhà họ Cố, lần nào bà cũng đưa Kiều Phương Hạ đi cùng.
Lần nào tới nhà họ Cố, cô cũng nhìn thấy một cậu bé tuấn tú ngồi ngay ngắn trong thư phòng luyện đàn violin.
Tiếng đàn kia rất êm tai.
Bà cụ nhà họ Cố luôn tự hào nói cháu trai mình vô cùng thông minh, nào là giành được hạng nhất của cuộc thi nhạc cụ, nào là thành tích xếp đầu trong trường.
King chính là con nhà người ta trong miệng các bậc
phụ huynh.
“Sau này, Phương Hạ lớn lên có thể bằng một nửa Dương Hàn là tôi thỏa mãn rồi”
Chẳng biết bà nội đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, cô nghe câu này tới mức chai cả lỗ tai rồi.
“Thật ra cũng không cần phải vậy đâu” Bà cụ nhà họ Cố hiền lành sờ sờ đầu Kiều Phương Hạ, cười ha hả.
“Nếu Dương Hàn nhà tôi và Phương Hạ nhà bà trở thành một đôi thì nó cũng thành người nhà bà rồi.
Thế thì chẳng phải cũng như nhau sao?”
Khi đó, Kiều Phương Hạ còn nhỏ nên không hiểu người lớn nói trở thành người một nhà là ý gì.
Cô chỉ nhớ bà nội gật đầu lia lịa đáp: “Được.
Như vậy cũng được!”
Kiều Phương Hạ cũng gật đầu theo bà nội.
Hai bà cụ không nhịn được cười, Cố Dương Hàn thì mỉm cười nhìn cô.
Sau này, Kiều Phương Hạ rời khỏi nhà họ Kiều, nghe nói nhà họ Cố cũng làm ăn phất lên nên cũng dọn đi rồi.
Sau nữa, Kiều Phương Hạ gặp lại King ở nước Nguyệt Chi.
Về sau, chú Thiên cho cô biết nhà họ Cố bị phá sản trong vòng một đêm, tan cửa nát nhà.
Ba của King nhảy lầu tử tử, mẹ anh ấy thì phát điên rồi nhảy xuống biển.
Chú Thiên thì quản lý việc buôn bán rượu vang ở nước Nguyệt Chi.
Đây là sản nghiệp do trước đây ông cụ nhà họ Cố và bạn của ông cùng nhau mở.
Ông ấy đã bí mật chuyển hết cổ phần sang cho Cổ Dương Hàn.
Lúc trước, nhà họ Cố là một gia đình có tiếng ở trong nước, đột nhiên tan nát chỉ trong một đêm.
Bây giờ, cả nhà họ Cố chỉ còn lại một mình Cố Dương Hàn.
Trong thâm tâm Kiều Phương Hạ rất rõ King cũng có tình cảm giống như cô, cả hai coi nhau như người thân, nương tựa lẫn nhau mà sống.
Hai người đi tới cửa nhà hàng, lúc
chuẩn bị bước vào cửa thì Kiều Phương Hạ đột nhiên kéo Cố Dương Hàn lại.
King quay lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Anh Dương Hàn” Kiều Phương Hạ âm thầm điều hòa hơi thở.
.