Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chính bản thân mình bị đày đi đến nhiều chỗ rất xa cũng không có vấn đề gì, mặc quân trang lên người, sinh mệnh của quốc gia chính là sinh mệnh của bản thân.
Nhưng anh ta biết bên cạnh Lê Đình Tuấn có bao nhiêu nguy hiểm, nếu như anh ta rời đi, thay một người mới đến bên cạnh bảo vệ cho Lê Đình Tuấn, tất nhiên sẽ có những chỗ không được chu đáo!
"Tôi không nói lần thứ hai" Lệ Đình Tuấn mặt không biểu tình trả lời.
Vô Nhật Huy không lên tiếng nữa, đứng nguyên tại chỗ run lên mấy giây rồi mới xoay người bước nhanh đuổi theo hai người Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ.
"Điều anh ta đi chỗ nào vậy?" Kiều Phương Hạ vừa đi vừa nhìn sang hai người Vô Nhật Huy và Lê Đình Tuấn mấy lần, bỗng nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức thấp giọng hỏi Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn liếc mắt, quét về phía cô một cái, lại không trả lời vấn đề của cô.
"Lệ Đình Tuấn!" Kiều Phương Hạ không nhịn được mà nhíu mày, níu ống tay áo của anh lại: “Chuyện này là lỗi của tôi, có liên quan gì đến Vô Nhật Huy chứ?”
Vô Nhật Huy đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhưng chỉ bởi vì không trông chừng được cô mà anh muốn trừng phạt anh ta như vậy sao?
Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết rốt cuộc thì Lệ Đình Tuấn có trái tim, có tình cảm hay không nữa!
Lệ Đình Tuấn dừng lại, trở tay một cái, mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, kéo cô tới trước mặt mình, nói khẽ: "Nếu như biết đau lòng, thì hãy tự mình học cách ngoan ngoãn một chút"
"Hiểu chưa?"
Kiều Phương Hạ trừng mắt nhìn thẳng vào anh, từ trong mắt của Lê Đình Tuấn, cô chỉ trông thấy sự ngang ngược và dục vọng khống chế mãnh liệt mà thôi.
Anh biết cô không quan tâm bản thân mình, cho nên đã dùng cách trừng phạt những người bên cạnh để trừng phạt cô, để lương tâm cô khó có thể bình an.
Nhưng mà cô cũng đã biết từ lâu, anh vẫn luôn là người máu lạnh như thế.
Anh muốn làm gì thì tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần đạt được mục đích.
Cho nên vẫn là cô tùy tiện nổi hứng, là cô không biết tốt xấu, là lỗi của
cô.
"Về sau tôi sẽ không như vậy nữa" Cô nhấp xuống khóe miệng, khẽ nói với anh: "Là lỗi của tôi."
Mặc dù từ trước tới nay dáng vẻ của Vô Nhật Huy đều là giải quyết việc chung, nhìn qua thì cũng là người giống như Lệ Đình Tuấn.
Nhưng có một số việc không cần tận miệng nói ra nhưng cô vẫn biết Vô Nhật Huy đối xử với mình như thế nào, cho nên cô càng không có cách nào trơ mắt nhìn Vô Nhật Huy bị phạt.
"Muộn rồi" Lệ Đình Tuấn chỉ lạnh nhạt trả lại cho cô hai
chữ.
Kiều Phương Hạ còn muốn tiếp tục đuổi theo cầu xin anh, nhưng Vô Nhật Huy ở sau lưng lại ngăn cản cô, nhìn cô mà lắc đầu, nói khẽ: "Cô Kiều, không cần đâu".
Vô Nhật Huy càng như vậy, Kiều Phương Hạ càng cảm thấy trong lòng khó chịu đến phát hoảng.
Vô Nhật Huy không hề làm sại bất kỳ chuyện gì! Là vấn đề của riêng cô mà.
"Tính tình của cậu hai thể nào cô cũng biết rồi đấy, không cần tiếp tục cầu xin nữa." Vô Nhật Huy tiếp tục nói với cô.
Giờ phút này, cửa ra khỏi sân bay.
Kiều Diệp Ngọc đội một chiếc mũ bucket và đeo khẩu trang đang bị một đoàn phóng viên truyền thông vây chặt đến độ nửa bước khó đi.
Kiều Diệp Ngọc cũng không biết tại sao những phóng viên này lại biết được hành trình của mình.
Những chiếc micro và những câu hỏi dồn dập như nước lũ đủ mọi vấn đề của đám phóng viên, khiến cô ta gần như sắp ngạt thở.
"Xin hỏi cô Kiều, việc cô có thể nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc tế lần này, có giống như lời đồn là dựa vào việc dùng quy tắc ngầm để đi lên không?"
"Cô đã quen biết với đạo diễn kia từ lúc nào vậy? Là từ sau khi biết bộ phim mình thủ vai chính được chọn vào danh sách sao?"
"Dạo gần đây nhà họ Lệ đối xử lạnh nhạt với cô, có phải là vì cô lựa chọn trèo lên cành cao khác hay không?"
.