Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc do dự, ở đầu cầu thang đột nhiên truyền đến giọng nói yểu điệu của Kiều Diệp Ngọc, mang theo mấy phần kích động: “Đình Tuấn, anh đến rồi.”
Kiều Đông Phương thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy: “Diệp Ngọc, con đến đúng lúc lắm, nói chuyện với Đình Tuấn đi”
Lệ Đình Tuấn im lặng không nói nhìn cô ta, không đợi cô trên tầng đã loáng thoáng truyền đến âm thanh bất mãn của Kiều Đông Phương: “Mày đi đâu?”
“Không phải nói tôi chuyển ra ngoài sao? Nhà đã tìm xong rồi” Kiều Phương Hạ xách hành lý đi xuống, nhàn nhạt trả lời.
“Ở trong nhà, không chuyển nữa” Sắc mặt Kiều Đông Phương càng ngày càng không vui.
“Nhà?”
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười ra tiếng: “
trừ ông nội, cái nhà này chẳng có chút quan hệ nào v‹ cả? Ông có biết nhà có ý nghĩa gì không?”
Sắc mặt Kiều Đông Phương lại thay đổi, dứt khoát trực tiếp nói thật: “Đợi Tiêu Hoàng Khải xuất viện, người nhà họ.
Tiêu sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai người, mày không được đi đâu cả”
“Tôi đồng ý rồi sao?” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“Kiều Phương Hạ, tự mày cũng biết mình vùi hoa dập liễu, nhà họ Tiêu có thể nhìn trúng mày chính là may mắn của mày” Kiều Đông Phương chỉ vào cô tức giận nói.Nhớ Тrцуeл.оne vào đọc nhiều hót nhé!
“Cho nên có liên quan gì đến ông không?”
Khóe miệng Kiều Phương Hạ cong lên, khinh thường nói: “Năm đó tôi được tòa án phán cho An Phương Diệp”
“Những năm nay An Phương Diệp có quan tâm đến mày không?
Sắc mặt Kiều Phương Hạ đần dần trầm xuống: “Bà ấy có quan tâm đến tôi hay không, cũng không có bất kỳ liên quan gì đến ông cả”
Cô nói xong, không muốn nói chuyện với Kiều Đông Phương nữa, xách vali bước nhanh xuống mấy bậc cuối, trực tiếp đi về phía phòng khách Tuy nhiên chưa đi được mấy bước, đột nhiên nhìn thấy trong phòng khách có hai người đang ngồi cạnh nhau, bước chân cô khựng lại.
Lệ Đình Tuấn cụp mắt, ánh nhìn rơi trên chiếc vali mà cô đang xách ‘Vừa rồi Kiều Phương Hạ ở trên lầu thu dọn đồ đạc, không biết Lệ Đình Tuấn đến, hai người nhìn nhau, cô chuyển mắt lại nhìn Kiều Diệp Ngọc nhóc đến nỗi hoa lê đái vũ bên cạnh anh, không nhịn được cong miệng Sau đó càng bước nhanh hơn, tiếp tục đi về phía cửa lớn.
Kiều Diệp Ngọc thấy ánh nhìn của Lệ Đình Tuấn dán chặt lên người Kiều Phương Hạ, như thể đã quên mất cô ta đang ở bên cạnh, lại nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, đáng thương nói: “Đình Tuấn, chuyện chiếc vòng…”
“Chỉ là một chiếc vòng mà thôi” Lệ Đình Tuấn thu lại ánh mắt, nhàn nhạt trả lời.
“Vậy…” Kiều Diệp Ngọc lau nước mắt, còn muốn nói cái gì đó.
“Tôi tạm thời có chút chuyện, hôm nay không ăn cơm ở đây được” Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong, bất động thanh sắc rút cánh tay mình ra, đứng lên nói Kiều Diệp Ngọc ngẩn ra, sau đó cũng đứng lên: “Nhưng sáng nay em đích thân giúp anh đến phòng trà Thanh Nhà mua bánh Long Tỉnh, mẹ em sáng sớm cũng đã đích thân mua thức ăn mà anh thích ăn, anh xem..”
Lệ Đình Tuấn nhìn quét qua chiếc bánh tinh xảo đặt trên bàn, nhưng không có khẩu vị.
“Tôi không thích ăn bánh ngọt” Anh nhàn nhạt trả lời.
Rõ ràng Kiều Diệp Ngọc đã nhìn thấy anh đến phòng trà Thanh Nhàn mua bánh Long Tỉnh, hơn nữa cũng nhìn thấy anh ăn qua, sao đột nhiên lại không thích nữa rồi?
“Vậy anh thích ăn cái gì bây giờ em sẽ lập tức đi mua ngay.
Đình Tuấn, có phải anh giận em không?”
Kiều Diệp Ngọc có chút không biết làm sao theo sau anh: “Sinh nhật của Đình Trung…”
“Ông cụ mời cô, tất nhiên phải đi rồi” Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong, bước chân dừng lại, quay đầu liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc, nhíu mày nói Lúc này Kiều Diệp Ngọc mới thầm thở phào, không dám truy hỏi Lệ Đình Tuấn cái gì nữa, tiễn anh đến cửa, nhìn anh lên xe.
“Cậu hai, xảy ra chuyện rồi.” Vô Nhật Huy đợi Lệ Đình Tuấn ngồi vững, sau đó đưa máy tính bảng qua..