Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Tô Minh Nguyệt đã rơi vào đường cùng, cô ta suy nghĩ một lúc rồi bất chấp đến cùng nói với Kiều Phương Hạ: “Vậy cô bảo anh ấy họp xong thì gọi lại cho tôi được không?”
Kiều Phương Hạ không tỏ rõ thái độ gì, chỉ cười nhẹ.
Tô Minh Nguyệt ngồi trên giường bệnh run rẩy, móng tay đã cắt gọn cảm chặt vào lòng bàn tay.
Cô ta ngừng lại một lúc rồi thấp giọng nói: “Chuyện lần trước là lỗi của tôi, nhưng nếu cô thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như cô là mẹ của Đình Trung, cô có thể cam tâm để người phụ nữ khác cướp chồng của cô sao?”
Kiều Phương Hạ nghe chữ “chồng” này, chân mày không nhịn được mà nhíu chặt lại.
“Tôi biết rồi” Cô nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc vứt điện thoại xuống, Kiều Phương Hạ vẫn có cảm giác như ăn phải phân, cảm giác đó nghẹn lại trong ngực đầy khó chịu.
Cô đứng dậy, đi xuống lầu lấy miếng thuốc cao Đông y ngâm vào nước nóng, mùi đảng chát của thuốc Đông y lập tức tỏa ra khắp phòng bếp.
Đang lơ đãng khuấy thuốc, bỗng nhiên có một cánh tay ôm chặt lấy eo cô từ phía sau.
Lệ Đình Tuấn ôm cô từ sau lưng, nhẹ nhàng đặt cảm lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Có đắng không?”
“Không đảng lắm, anh có muốn nếm thử một ngụm không?” Kiều Phương Hạ hỏi ngược lại.
Lệ Đình Tuấn không nhịn được cười lên: “Nếu như anh giúp em uống mà có thể có tác dụng, anh uống hết cũng được.”
“Miệng lưỡi đàn ông chỉ là lừa gạt” Kiều Phương Hạ quệt khóe miệng nói: “Lời ngon ngọt có ai mà không nói được đâu?”
“Nếu không thì anh đút cho em cũng được” Đầu ngón tay ấm áp của Lệ Đình Tuấn chầm chậm lướt qua làn tóc mềm mại của cô.
Kiều Phương Hạ nghĩ đến cách anh đút cho cô, lập tức lắc đầu lên tiếng kháng cự: “Không cần”
Lệ Đình Tuấn khẽ cười, quay đầu hôn lên hàng lông mày của cô: “Vì em, dù đảng đến đâu, anh cũng cam lòng”
“Em không cam lòng” Kiều Phương Hạ cầm cốc lên, sau đó xoay người rời khỏi vòng tay anh.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô đi đến phòng khách, gần như là dùng một hơi uống cạn nửa cốc mà không sợ nóng, anh không kìm được nhếch khóe miệng lên.
Hôm nay Lục Nhất Minh cảm thấy không khỏe, Tống Thịnh cho đoàn làm phim nghỉ một ngày, vừa đúng lúc Lệ Đình Tuấn trở về, anh cũng dẫn cô về Hoàng Gia luôn.
Cô cầm kịch bản mang về lên xem một chút, Lệ Đình Tuấn vừa bóc cho cô một túi mứt hoa quả nhỏ, vừa hỏi: “Điện thoại di động trên lâu của anh đâu?
Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới cuộc gọi vừa rồi của Tô Minh Nguyệt thì trong lòng lại có chút buồn bực, cô không lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn đi đến ngồi xuống bên cô, nhìn cô uống hết thuốc.
Đông y xong, lấy một miếng mứt hoa quả đút cho Kiều Phương Hạ, hỏi: “Sao vậy?”
Kiều Phương Hạ và anh nhìn nhau, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh biết Tô Minh Nguyệt xảy ra chuyện rồi sao?”
Tô Minh Nguyệt là nghệ sĩ trực thuộc Hoàng Cầu, cô ta xảy ra chuyện, đương nhiên Lệ Đình Tuấn sẽ biết.
Nhưng tạm thời anh không muốn quan tâm đến.
Những năm gần đây, anh giúp Tô Minh Nguyệt thuận lợi đi lên, tất cả những gì Tô Minh Nguyệt có được hôm nay đều là anh cho.
Vì anh cảm thấy nếu Tống Thanh Hào còn sống, nhất định anh ta cũng sẽ chiều chuộng Tô Minh Nguyệt như vậy, thậm chí còn khoa trương hơn.
Anh chỉ đang thay Tống Thanh Hào chăm sóc cho Tô Minh Nguyệt.
Tống Thanh Hào từng nói, chỉ cần có thể khiến Tô Minh Nguyệt vui vẻ, dù có mất đi tất cả, anh ta cũng cam lòng.
Lệ Đình Tuấn làm tất cả chính là vì câu nói này của Tống Thanh Hào.
Tuấn cảm thấy mình có thể nghẹn muốn chết rồi.
Kiều Phương Hạ đẩy anh ra khi anh đang đè lên người cô, nhìn anh chằm chằm rồi thấp giọng hỏi: “Đình Trung thực sự là con của anh sao?”.