Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa mới đọc xong bình luận của cư dân mạng về chuyện của An Dương, Lệ Đình Tuấn phát hiện ra Kiều Phương Hạ rất giỏi trong việc dư luận.
Mặc dù chuyện này là do Tô Minh Nguyệt tự chuốc lấy, nhưng nếu cô ta không sao chép Kiều Phương Hạ thì không nắm được nhược điểm này của cô ta mà trả thù.
Người phụ nữ của Tống Thanh Hào đấu với người phụ nữ của anh, không hề nghi ngờ, anh sẽ chọn đứng về phía của Kiều Phương Hạ.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ anh không nên nghe lời phân phó của ông cụ sao?”
Lệ Đình Tuấn thấy bộ dáng Kiều Phương Hạ có hơi tức giận, tiếp tục kiềm chế trêu cô một câu.
“Vậy anh giúp cô ta đi” Vẻ mặt Kiều Phương Hạ lạnh lùng, nói xong cô xoay dẫn dắt lêu Phương Hạ cũng sẽ người rời khỏi lòng ngực của Lệ Đình Tuấn.
Đáy mắt Lệ Đình Tuấn mang vài phần ý cười, nhìn Kiều Phương Hạ tức giận đi lên lầu, một lúc lâu sau, anh mới mở danh bạ trong điện thoại di động ra, bấm số của quản gia nhà họ Lệ.
“Ông cụ đồng ý đưa tiền cho Tô Minh Nguyệt không liên quan đến tôi” Anh thấp giọng nói: “Tùy ý các người”
Anh biết, ông cụ dọn dẹp đống lộn xộn cho Tô Minh Nguyệt là vì muốn làm cho Kiều Phương Hạ tức giận, khiến cho bọn họ xích mích, chỉ có duy nhất nguyên nhân này thôi.
Nói xong, anh chầm chậm đứng dậy đi lên lầu, gõ cửa phòng đang đóng chặt của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ đang trao đổi với luật sư, luật sư nói Tô Minh Nguyệt đồng ý trả chín trăm tỷ để giải quyết chuyện này, không yêu cầu cô phải làm gì cả, bảo bạn cô xóa video bằng chứng kia là được.
Kiều Phương Hạ lại không muốn tha cho Tô Minh Nguyệt như vậy.
Cô nghe thấy Lệ Đình Tuấn ở bên ngoài gõ cửa thì nhanh chóng thoát khỏi hệ thống trò chuyện.
“Anh vào được không?” Lệ Đình Tuấn ở cửa đợi hai phút rồi nói với Kiều Phương Hạ.
Một lúc lâu sau, không chờ Kiều Phương Hạ trả lời, anh trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào.
Kiều Phương Hạ ngồi ở trước bàn trang điểm bấm điện thoại di động chơi trò chơi.
Lệ Đình Tuấn ngồi xuống cuối giường, nhìn chảm chằm tay đang dùng sức đánh quái thú của Kiều Phương Hạ một lúc.
Dùng sức quá mạnh nên chết rồi.
“Lại đây” Anh đưa tay về phía Kiều Phượng Hạ, nói.
Kiều Phương Hạ phớt lờ anh, lại bắt đầu một ván mới.
Khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Lệ Đình Tuấn bấm vài cái vào điện thoại di động, hình như đã bấm vào trong chương trình nào đó.
Vài giây sau, bỗng nhiên từ trong điện thoại di động truyền ra đoạn dạo đầu của một bài cô hát.
Động tác tay của Kiều Phương Hạ dừng lại, phản ứng chần chờ: một giây nên cô bị quái thú giết chết.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô rồi mỉm cười hỏi cô: “Thật ra An Dương hát rất hay đúng không?”
“Em cảm thấy bình thường, cũng không hay đến mức như vậy” Vẻ mặt Kiều Phương Hạ không thay đổi, lên tiếng trả lời.
“Vậy sao?” Lệ Đình Tuấn hỏi ngược lại.
Kiều Phương Hạ cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý.
“Vậy em nói xem, một người nổi tiếng nhỏ bé không có tên tuổi trên mạng như cô ta cũng chưa từng lộ mặt trên mạng, chưa chắc có thể kiếm được bao nhiêu, cho cô ta mấy tỷ có đủ để cho cô ta nguôi ngoai cơn giận không?”
nhận khoản tiền này thì chắc chắn có vấn đề.
Kiều Phương Hạ đản đo một lúc, lời của Lệ Đình Tuấn thật ra cũng có lý, có tiền thì làm cái gì cũng được.
“Anh định đưa tiền để giúp cô ta à?” Cô trầm mặc vài giây rồi hỏi lại anh..