Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ cảm giác Lệ Đình Tuấn lúc này đáng ghét nhất, luôn tỏ ra nghiêm túc nhưng lại thích nói càn, cô bất ngờ đến mức không thể phản bác lại.
Lệ Đình Tuấn cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng ném sang một bên, xắn tay áo sơ mi lên, đặt bữa tối mang lên bàn, nói: “Anh chỉ hi vọng chuyện em lén sử dụng máy tính có thể cho anh một lý giải hợp lý!”
“Bãng không, anh nghĩ anh nên phạt em để em nhớ đến những chuyện mình đã làm”
Kiều Phương Hạ cong khóe miệng, lén lút liếc mắt nhìn anh.
Anh có hơi có phần kiểm soát quá đáng, vết thương trong mắt cô gần như đã lành, máu cũng không còn nữa.
“Nếu còn đảo ánh mắt xem thường đó lần nữa, cơ hội giải thích với anh sẽ bị thu hồi”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô không chớp mắt trong suốt bữa tối, tiếp tục nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ thắc mắc có phải sau lưng anh cũng có mắt hay.
không.
Cô liếc nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, định dứt khoát lật bài ngửa với anh, cô thấp giọng hỏi: “Sao anh không nói cho em biết về Kiều Diệp Ngọc?”
Lệ Đình Tuấn khựng lại khi giúp cô múc một bát cháo.
“Anh không muốn làm bẩn tay em” Một lúc lâu sau, anh thì thâm đáp lại.
Có một số việc anh không muốn Kiều Phương Hạ nhúng tay vào.
Những đau đớn mà cô phải chịu đựng, chỉ cần nói cho anh biết là được, anh sẽ giúp cô lột trần và dọn dẹp mọi chuyện phía sau.
Người trong gia đình, chỉ cần một người bị dơ bẩn là đủ rồi Người phụ nữ của Lệ Đình Tuấn chỉ cần làm những gì mình thích, vui vẻ, anh có thể hoang phí bất cứ thứ gì nếu điều đó tốt cho cô.
Anh đối với cô mà nói, sẽ không có bất cứ thứ gì là không thể.
“Nhưng em..”
Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy.
Lệ Đình Tuấn nhìn lại cô rồi ngắt lời cô: “Bánh bao sốt giấm hay sốt cà chua?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, giỏ giọng thì thào: “Giấm”
Mấy ngày nay cô ăn đồ thanh đạm, miệng rất nhạt, khi ngửi thấy mùi giấm trong bầu không khí, cô bỗng ứa nước miếng.
Kiều Phương Hạ cũng bị bó thạch cao một bên vai, hơi khó nhấc vai lên khi ăn, Lệ Đình Tuấn lại nhìn cô, đem bánh bao nhúng dấm đưa lên miệng cô: “Bà Trần gói bánh với nhân rau, trứng, thịt.
Tôm bóc vỏ tạm thời không thể ăn được ”.
Một trong những món Kiều Phương Hạ thích nhất là bánh bao nhân tôm thịt của Bà Trần, bên ngoài chưa từng có ai bán món bánh ngon như bà ấy làm.
Nhưng bây giờ cô không ăn được tôm cá, thế nhưng món trứng nhồi thịt cũng rất ngon.
Cô khó nhọc giơ tay lên liền ngoan ngoãn để Lệ Đình Tuấn đút.
Kiều Phương bất đắc dĩ phải để Lệ Đình Tuấn vào nhà vệ sinh trốn?
“Họ có thế không nhận ra đâu” Anh ta trầm giọng hỏi.
“Không phải, làm sao có thể không nhận ra.
Nhưng..”.