Cô bé quá nhỏ, Cố Dương Hàn lại đi quá nhanh, cô bé căn bản không thể đuổi kịp.
Lúc bước qua bậc cửa, cô bé bị bậc cửa cao làm vấp chân, ngã mạnh xuống đất.
An Dương bò trên mặt đất, nhìn bóng lưng Cố Dương Hàn nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ, cuống tới mức hốc mắt đỏ lên, vừa khóc vừa g bước chân ngày càng xa.
An Dương ngọ ngoạy dưới đất rồi mới bò dậy, vừa chạy được hai bước lại nặng nề ngã xuống.
Trước đây lúc cô bé ăn đồ ăn bị bỏng miệng, Cố Dương Hàn sẽ đau lòng hỏi thăm cô bé rất lâu, lân này ngã tới mức miệng chảy máu rồi mà Cố Dương Hàn còn chẳng quay đầu lại một lần!
Chắc chản Cố Dương Hàn vô cùng thất vọng về cô bé phải không?
Đầu tiên là Kiều Phương Hạ phản bội, giờ lại đến An Dương quyết định ở lại thành phố Hạ Du, chắc hẳn trong lòng Cố Dương Hàn đang rất buồn!
Nhưng cô bé có thể giải thích với chú mài! Tại sao cô bé nhất định phải quỳ lạy trước cửa chỗ chú Mặc, tại sao phải rời xa chú ấy.
Tại sao chú không chịu nghe An Dương giải thích?
Có một bàn tay trắng thuần khiết từ phía sau vươn ra đỡ cô bé dậy.
“Tính chú ấy thế nào, cháu còn không biết?” Mặc Hàn Bảo ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, dùng ngón cái lau đi vết máu trên miệng cô bé rồi trầm giọng hỏi.
An Dương không nói chỉ khóc thút thít, khóc tới nỗi khuôn mặt trông rất khổ sở.
Mặc Hàn Bảo và cô bé nhìn nhau rồi lại nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người giúp cô bé, nói: “Chú biết cháu ở lại đây không phải vì bản thân”
“Vậy chú có thu nhận cháu không?” An Dương vừa khóc vừa hỏi anh ta.
Nhà họ Mặc rất hiếm thu nhận đệ tử nữ, Kiều Phương Hạ là ngoại lệ, bởi vì Cố Dương Hàn nhiều lần thỉnh cầu.
Mặc Hàn Bảo nhìn qua An Dương nói: “Bọn họ không cho phép.”
An Dương càng khóc thảm thiết hơn nhưng vẫn kiên trì hỏi anh ta: “Tại sao chứ?”
“Không cho phép là không cho phép, không có tại sao.” Mặc Hàn Bảo nhàn nhạt trả lời.
“Nhưng theo chú thấy, cháu rất có thiên phú.”
An Dương bỗng quên mất việc khóc, lập tức nhìn chằm chằm Mặc Hàn Bảo.
“Bây giờ ai cũng không cần cháu, ngoài người có lòng tốt như chú đây thu nhận cháu ra, đứa trẻ như cháu còn có thể đi đâu?” Mặc Hàn Bảo thích nhất là sạch sẽ, vậy mà lại vén ống tay áo lên cẩn thận lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt giúp An Dương, “Đừng khóc nữa, về sau cũng đừng hỏi tại sao nhiều như vậy, chú không thích nói nhiều”
Từ nay về sau, cháu chính là đệ tử thân truyền của chú”
Lúc Kiều Phương Hạ tháo bột, bác sĩ nhìn chăm chú vào bức tranh Đình Trung vẽ trên vải bó bột, không nhịn được cười: “Đứa nhỏ nhà cô vẽ à? Thật đáng yêu.”
Kiều Phương Hạ đang gọi cho Mặc Hàn Bảo lần thứ mười.
Không chỉ King và chú Thiên bỏ mặc cô, ngay cả Mặc Hàn Bảo cũng không nhận điện thoại của cô.
Cô nghe thấy câu hỏi của bác sĩ, rút lại điện thoại, cô nghĩ ngợi một chút, theo bản năng cong môi nói: “Phải, là đứa nhỏ nhà tôi vẽ”
“Thật không nhìn ra đó, cô còn trẻ như vậy” Bác sĩ kinh ngạc trả lời.
Kiều Phương Hạ nghĩ thầm một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi có thai lúc còn đi học.”
“Thật may mắn”
Lời của bác sĩ, Kiều Phương Hạ nghe câu được câu không, cô chợt nghĩ đến một người.
Ngay sau đó cô liền lấy điện thoại ra, đổi tab lên Phiêu Diễu, đăng nhập tài khoản của mình rồi tìm Cố nhân hạng cũ..