Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ im lặng một hồi, lại hỏi anh: “Vậy em đi ra ngoài mua điện thoại di động được không? Không có điện thoại di động rất bất tiện’ Bên Lệ Đình Tuấn không phản hồi gì nữa.
Kiều Phương Hạ thở dài, rồi gục xuống giường một cách yếu ớt.
Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng xe phanh gấp ở tầng dưới.
Không phải là Lệ Đình Tuấn trở về chứ?
Kiều Phương Hạ choáng váng, sau đó bò dậy, đi đến cửa sổ nhìn xuống.
Nhìn một lát thì thấy Vô Nhật Huy bước ra khỏi xe.
Kiều Phương Hạ vừa nhìn liền thấy anh ta cầm một cl túi bước vào.
Sau hai phút, bà Trần lên lầu gõ cửa phòng cô: ‘Mợ chủ, cô tỉnh chưa?”
Kiều Phương Hạ mở cửa nhìn thấy bà Trần cầm trên tay hai chiếc điện thoại di động mới chưa mở, mỉm cười nói: “Cậu hai để Vô Nhật Huy mua cho cô điện thoại di động mới, một chiếc màu hồng và một chiếc màu xanh lam.
Cũng không biết mợ chủ thích màu nào”
..’ Kiều Phương Hạ im lặng cầm lấy điện thoại.
Bữa sáng ăn chưa kịp tiêu hóa giờ đã nôn sạch.
Điều duy nhất mà Kiều Phương Hạ đang nghĩ lúc này, không chỉ vì những cơn đau bụng buồn nôn liên tục, mà còn vì cô chợt nhớ đến lần đầu tiên mình mang thai.
Dù đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ rõ như in cảm giác khi biết mình có thai, cô đã bị nôn mửa mấy ngày, cứ ngửi thấy mùi hành tỏi là buồn nôn.
Lẽ nào lần này không phải là cô ấy đến kì sao?
Cô ngẩn người đứng bên bồn nước hồi lâu, sau đó lo lắng cởi quần ra, đưa mắt nhìn tấm băng ở quần.
Trước đây, kinh nguyệt của cô ấy năm sáu ngày là sạch sẽ, chưa từng có ngoại lệ, nhưng lần này lại ra một ít máu đen, không thể làm sạch được nên chỉ có thể đặt một miếng băng vào.
Tính ra hôm nay, hình như là ngày thứ tám?.