Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Minh Nguyệt đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, vội vàng giải thích với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, chuyện hôm nay thực sự không phải lỗi của Lệ Đình Tuấn, là vấn đề của tôi! Cô đừng..”
“Cút” Kiều Phương Hạ không đợi Tô Minh Nguyệt nói xong, nhổ ra một chữ với cô ta.
“Trước khi tôi nôn lên người cô, cút khỏi tầm mắt tôi” Cô ta mặc quần áo của Lệ Đình Tuấn ra đây là muốn khiến ai buồn nôn đây?
Thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của cô ta, chắc chưa ít lần mặc quần áo của Lệ Đình Tuấn đâu nhỉ? Kiều Phương Hạ thấy cô cũng bị vấy bẩn, cùng dùng chung một người đàn ông với người phụ nữ này.
Thang máy đã tới, Kiều Phương Hạ nhìn thấy hai người này liền cảm thấy cay mắt, cô kéo vali, bước thẳng vào thang máy không ngoảnh đầu lại.
Cô thấy dạ dày rất khó chịu, trở mình cũng chỉ nôn ra chất dịch, đến dịch mật cũng nôn ra ngoài.
Đến khi chẳng có gì để nôn nữa, cô mới thở hổn hển dừng lại.
Lúc ở trên kia cô kìm nén rất lâu, cô sẽ không để Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô nôn, sẽ không để anh đoán ra cô có thai.
Cũng may hai ngày trước cô đã dặn Khiết Đan, tin cô có thai tạm thời không được nói với ai.
Khiết Đan biết cô muốn tạo bất ngờ cho Lệ Đình Tuấn nên đã đồng ý, nói chuyện như vậy chắc chắn phải để chính miệng Kiều Phương Hạ nói với Lệ Đình Tuấn mới được.
Phía Kiều Phương Hạ, trước khi đến cũng không nói với bất cứ ai chuyện cô có thai.
Chỉ lấy cớ với bà Trần và Vô Nhật Huy rằng cô nhớ Lê Đình Tuấn rồi, muốn xuất hiện trước ngày ba mươi Tết cho anh một bất ngờ.
Cô nôn xong, lau qua miệng sau đó bước lên một bước, hai vệ sĩ cách cô hai bước cũng tiến lên một bước, dáng vẻ như sợ cô chạy mất.
Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn bọn họ, nói: “Cút đi, đừng ép tôi phải thô lỗ”.