Chương
Kiều Phương Hạ mím môi, rũ mắt thở hổn hển không lên tiếng. Cô cũng không biết tại sao lại bị anh hôn, anh vẫn luôn có biện pháp buộc cô phải nghe lời. Hiện tại cô cực kỳ phiền não, trong đầu đã loạn thành một cục.
“Phương Hạ, tôi thật sự biết sai rồi” Anh nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhỏ giọng giải thích với cô thêm lần nữa: “Cho tôi một bậc thang đi, được không?”
Mặc kệ bậc thang này có xuống được hay không, chỉ cần cô đưa, anh nhất định sẽ leo xuống theo ý cô.
Kiều Phương Hạ nghe anh nói, càng nghe càng phiền loạn, nhăn chặt mày không nói chuyện.
“Hay là em cũng định trả lại tôi? Hử?” Giọng nói của Lê Đình Tuấn mang theo chút khàn khàn, tựa như giấy nhám mài qua đầu quả tim của Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn thật sự rất muốn đưa cô về mà yêu thương cô. Nhưng nghĩ đến Kiều Phương Hạ đang mang thai, anh đã lên mạng tra thử, ba tháng đầu mang thai tốt nhất không nên làm chuyện đó, nhất là thời điểm vừa mang thai không lâu, lúc trước Kiều Phương Hạ bị chảy máu chứng tỏ đứa bé đã từng gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Kiều Phương Hạ còn chưa hết giận, anh cũng chỉ có thể nhịn xuống. Cho dù thế nào thì thân thể của cô vẫn là quan trọng nhất.
Kiều Phương Hạ yên lặng một lát, cau mày với anh: “Anh trả tôi sáu mươi tỷ kia đi” Cô cũng không định trả lại anh nụ hôn vừa rồi, Lê Đình Tuấn thật sự quá khó chơi.
“Được, đều theo ý em” Lê Đình Tuấn chiếm được đáp án mình muốn, lập tức đem bàn tay nhỏ bé đã lạnh công của cô đến bên môi, hôn nhẹ hai cái.
Kiều Phương Hạ lập tức rút tay mình từ trong tay anh ra. Nếu anh còn muốn cô trả lại gì đó thì cô chắc chắn không làm được.
Lệ Đình Tuấn thấy cô có vẻ không giận nữa mới buông cô ra, nhẹ giọng nói: “Mau về đi”
Anh vừa buông lỏng eo của cô ra, Kiều Phương Hạ đã lập tức lùi về sau một bước nhìn anh rồi quay người bước nhanh đi về, không hề quay đầu lại.
Lê Đình Tuấn nhìn cô vào cửa, đóng cửa, lại nhìn đến trong phòng khách nhà họ Đường thấy cô ngồi lại sô pha, nói mấy câu gì đó với Đường Nguyên Khiết Đan và Đường Nguyệt Anh. Chỉ cần cô không tức giận là tốt rồi.
Kiều Phương Hạ nói chuyện với mấy người Đường Nguyệt Anh thì có hơi mệt mỏi nên đứng dậy đi lên tầng. Nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn không hề buồn ngủ.
Những lời Đường Nguyệt Anh nói với cô lúc chiều, còn có chuyện xảy ra ở nước Hình Giang đêm giao thừa và vừa rồi Lê Đình Tuấn giải thích với cô, làm cho
mọi thứ trong đầu cô rối tung thành một cục. Cô biết bản thân không được mềm lòng, Lê Đình Tuấn dây dưa với Tô Minh Nguyệt ở nước Hình Giang, theo nguyên tắc của cô đã là không thể tha thứ, cô cho rằng đó chính là lừa dối…Chỉ là vừa rồi cô lại bị Lệ Đình Tuấn hôn. Cô càng nghĩ càng phiền não, mấy chuyện của Lệ Đình Tuấn, cô không tài nào hiểu nổi.
Cô nằm trên giường trở mình mấy lần, không hiểu sao lại bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước Đường Nguyên Khiết Đan hỏi cô: “Tại sao chị không đi hỏi cho rõ ràng xem Lệ Đình Tuấn vì sao lại sinh con với Tô Minh Nguyệt? Nếu anh ấy bởi vì thích mới sinh con với Tô Minh Nguyệt thì chuyện này không cần bàn thêm nữa. Nhưng nếu Tô Minh Nguyệt dùng biện pháp xấu xa nào để mang thai thì dựa vào cái gì chúng ta phải để yên cho cô ta? Bị điên à? Chị chia tay với Lê Đình Tuấn không phải làm đúng ý cô ta luôn sao?”