Chương
Ba năm trước
Trung tâm cấp cứu thành phố Quỳnh Hoa nước Nguyệt Chi.
“Bác sĩ xin ông đấy, cứu lấy con của tôi đi” Kiều Phương Hạ nằm lấy một bên cánh tay của bác sĩ và cầu cứu.
“Bây giờ cô quan trọng hơn đứa bé!” Bác nhìn vết máu đầy khắp của người của Kiều Phương Hạ: “Cô đã bị gãy hai cái xương sườn, ngoài ra còn có các triệu chứng của chấn động, nếu không giữ được đứa bé chúng tôi chỉ có thể bỏ cuộc!”
“Cứu đứa bé đầu tiên, không cần phải lo cho tôi… cầu xin các người đấy” Đôi mắt nhìn chằm chằm bác sĩ của Kiều Phương Hạ đã bắt đầu mờ dần đi nhưng vẫn kiên quyết với yêu cầu của cô một cách yếu ớt.
Đây chính là cốt nhục của Lệ Đình Tuấn, giả sử nếu cô không bảo vệ được nó, Lệ Đình Tuấn nhất định sẽ càng hận cô thêm. Dù là đánh đổi mạng sống của cô để đổi lấy mạng sống của đứa trẻ này cũng được.
Bên ngoài phòng cấp cứu người con trai ấy nhìn bác sĩ và y tá đẩy Kiều Phương Hạ vào phòng cấp cứu, nghe rõ ràng tiếng cầu xin của cô.
Một người y tả lập tức vội vàng bước ra ngoài hỏi anh ấy: “Thưa anh, lúc nãy là anh đưa cô sản phụ này vào đúng không?” Đôi mắt của người con trai ấy có chút phức tạp nhìn về phía phòng cấp cứu rồi gật đầu.
“Cho dù có như thế nào thì cô ấy cũng kiên quyết nhất định phải giữ đứa bé, anh là người thân của cô ấy phải không?”
Chiếc áo sơ mi trắng trên người của Cố Dương Hàn đã bị nhuốm những vết máu loang lổ từ người Kiều Phương Hạ, anh ấy cầm chiếc túi bị dính máu của Kiều Phương Hạ im lặng một lúc.
Lúc vừa xảy ra cuộc tai nạn xe hơi lớn ở trong thành phố, tình cờ anh ấy ở gần đó bị kẹt xe không thể đi được nên anh nhân tiện xuống xe xem thử, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Anh ấy cứ nghĩ là nhận nhầm người, không thể nào có thể trùng hợp như vậy được cho đến khi nhìn thấy chứng minh nhân dân của Kiều Phương Hạ nằm trong túi xách, mới chắc chắn cô chính là Kiều Phương Hạ.
“Thưa anh, cho hỏi anh có phải là người thân của cô ấy không? Có thể ký tên được không?” Người y tá cầm bản cam kết trước khi sinh đến rồi đợi một lúc rồi lại lo lắng xác nhận với anh ấy. Cố Dương Hàn không nói lời nào, ký nhanh bản cam kết trong tay y tá rồi trầm giọng nói: “Tôi là vị hôn phu của cô ấy. Cố gắng hết sức bảo vệ người mẹ”
Bên trong phòng cấp cứu trong phút chốc truyền đến một tiếng thét thảm thiết của Kiều Phương Hạ.
Cổ Dương Hàn dừng lại lập tức đổi giọng: “Bảo vệ người mẹ”
Trong giấc mơ của Kiều Phương Hạ đều là máu.
Cô mơ thấy, bác sĩ mang một xô đầy máu ra đến trước mặt cho cô nhìn rồi lại mang đi.
Kiều Phương Hạ cảm thấy bản thấy rất ngột ngạt, không thở được nữa. Cơ thể đau đớn giống như bị chiếc xe cán qua người vậy, cơn đau dữ dội khiến cô từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Mở mắt, con mắt chỉ có một màu trắng.
Trên trán cô toát đầy mồ hôi, hít thở mấy hơi, mới thoát ra được giấc mộng đáng sợ vừa nãy. Có người mở cửa bước vào.