Chương
Kiều Phương Hạ vẫn đứng im tại chỗ, không nói gì, cũng không có ý định gọi điện thoại.
Kiều Diệp Ngọc ở bên cạnh đỡ lấy ông cụ, vừa giúp ông ta hít thở vừa nhìn Kiều Phương Hạ hạ giọng nói: “Chị, sức khỏe của ông nội mới là quan trọng nhất”
Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, liếc nhìn cô ta.
Kiều Diệp Ngọc ngay lập tức cụp mắt xuống, ngậm miệng lại.
Kiều Tứ Văn ho tới mức đứng không vững nữa, bàn tay che miệng của ông ta từ từ rỉ ra những giọt máu tươi.
Kiều Phương Hạ hoảng sợ thay đổi cả sắc mặt: “Ông nội!”
“Cháu gọi Lê Đình Tuấn trở lại đây ngay lập tức!” Kiều Tứ Văn đẩy bàn tay đang đưa ra đỡ ông ta của Kiều Phương Hạ, khàn giọng nói.
Kiều Phương Hạ nhất thời lo lắng tới mức không còn lựa chọn nào khác đành quay đầu lấy điện thoại gọi cho Lệ Đình Tuấn, đồng thời bảo Khiết Đan lập tức đi gọi bác sĩ.
Lúc bác sĩ và y tá đến, sắc mặt của ông cụ trắng bệch như tờ giấy, ngã ngửa trên sô pha, trên mặt đất là một vũng máu tươi ông cụ ho ra, nhưng vẫn kiên quyết ở lại phòng bệnh của Kiều Phương Hạ.
“Không thấy Lê Đình Tuấn trở lại đây… ông sẽ không đi.” Ông cụ mở to miệng thở hổn hển, đẩy hai vị bác sĩ đến đỡ ông ra.
Kiều Diệp Ngọc im lặng lùi sang một bên, nhìn dáng vẻ lo lắng của Kiều Phương Hạ, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Nếu như ông cụ xảy ra chuyện bất trắc gì, cũng là do đứa
cháu gái Kiều Phương Hạ này gây ra.
Nhìn thấy Kiều Phương Hạ dần mất đi từng thứ từng thứ một mà cô trân trọng, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.
Cảm giác mà cô ta đã từng nếm trải, cô ta cũng sẽ khiến cho Kiều Phương Hạ dần dần nếm trải.
Hôm nay chẳng qua cũng chỉ là khai màn mà thôi, đoạn đường sau này còn dài, cô ta sẽ từ từ giày vò Kiều Phương Hạ.
Cô ta lùi về sau mấy bước, đụng phải một góc của chiếc ghế sô pha bên cạnh, suýt chút nữa thì bị ngã.
Cô ta vô thức quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy túi đồ của Kiều Phương Hạ để trên góc ghế sô pha, bên trong một góc của gói thuốc bảo vệ thai bị lộ ra.
Kiều Phương Hạ không phải đã phá thai sao? Tại sao vẫn còn thuốc bảo vệ thai trong túi?
Kiều Diệp Ngọc không khỏi nhíu mày, lướt nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai đang chú ý đến cô ta, sau đó quay lưng lại, lấy đồ trong túi của Kiều Phương Hạ ra xem.