Chương : Thông đồng làm bậy
"Hô~" Bác sĩ Lý vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh Nghiêm Luân liền hô nhẹ một hơi, nâng tay lên xoa xoa cái trán đã toát đầy mồ hôi lạnh, vừa nãy quả thực là bị câu muốn đổi bệnh viện của Nghiêm Cẩn hù chết, có điều nhìn dáng vẻ Hạ Khả Tâm có thể thu phục được Nghiêm Cẩn, bảo đảm không cho Nghiêm Luân chuyển viện.
Sáng sớm hôm nay bác sĩ Lý vừa đến văn phòng, pha xong ấm trà chuẩn bị ngồi xuống đọc báo một lát thì Hạ Khả Tâm gõ cửa đi vào.
"Hạ phu nhân, mời ngồi." Bác sĩ Lý nhiệt tình nói, Nghiêm gia có tiền có thế, phòng Nghiêm Luân ở là một phòng bệnh riêng cao cấp, chi phí ở một ngày đủ làm sinh hoạt phí một tháng cho cả một gia đình, đối với người nhà bệnh nhân chi nhiều tiền như vậy cho bệnh viện, thái độ của bác sĩ tự nhiên đặc biệt tốt hơn.
"Bác sĩ Lý, xin hỏi tay Nghiêm Luân sao rồi?" Hạ Khả Tâm sau khi ngồi xuống lễ phép hỏi.
"Hạ phu nhân xin yên tâm, tuy rằng miệng vết thương trên tay lệnh công tử tương đối sâu, nhưng không đụng đến xương bên trong, cho nên nhiều nhất cũng chỉ để lại vết sẹo nhạt ở bên ngoài da, trừ cái đó ra thì toàn bộ tay sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào. Đúng rồi, tôi nhớ rõ lệnh công tử là người chơi đàn dương cầm, Hạ phu nhân, về điểm này tôi có thể cam đoan, về sau lệnh công tử muốn đàn như thế nào cũng được, nếu có vấn đề gì, phu nhân có thể đem sự cố chữa bệnh này kiện ta ra tòa cũng được." Bác sĩ Lý cảm thấy Hạ Khả Tâm có lẽ quá lo cho vết thương của Nghiêm Luân, liền nhanh chóng vỗ ngực bảo đảm nói. Bác sĩ Lý là từ y nhiều năm, nếu không phải tay Nghiêm Luân thực sự không có chuyện gì thì ông cũng không dám nói mạnh miệng như vậy.
"Cảm ơn bác sĩ Lý, nghe được ngài nói như vậy thì tôi an tâm rồi, có điều bác sĩ Lý này, ngài có thể tuyên bố với bên ngoài là tay Nghiêm Luân không bao giờ có thể đàn dương cầm nữa được không?" Hạ Khả Tâm nói, từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu đưa đến trước mặt bác sĩ Lý.
"Cái này...." Bác sĩ Lý cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa bị mấy con số không trên tờ chi phiếu kia làm mù cả hai mắt.
"Lý do vì sao thì ngài không cần phải hỏi nhiều. Nếu số tiền không đủ, ngài cứ việc nói, nhiều hay ít đều không thành vấn đề!" Hạ Khả Tâm ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra bác sĩ Lý đã động tâm, liền đưa ra thêm điều kiện càng mê người hơn.
"Hạ phu nhân, chuyện này có liên quan đến danh dự của tôi đấy. Nếu như để cho người khác biết được thì...." Bác sĩ Lý nhíu mày giả vờ ra vẻ phiền não, nhưng bàn tay cũng đã đặt ở trên tờ chi phiếu.
"Bác sĩ Lý cứ yên tâm, tôi bảo đảm chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết!" Hạ Khả Tâm tươi cười nói một câu trấn an bác sĩ Lý.
"Hạ phu nhân, nếu giờ mà tôi từ chối thì thật bất kính" Bác sĩ Lý cầm lấy tờ chi phiếu bỏ vào trong túi của mình.
"Đúng rồi bác sĩ Lý, nếu có vấn đề cần xử lý với các bác sĩ phụ trách khác, tôi sẽ chi tiền, chuyện bên trong bệnh viện còn cần đến ngài hao tốn sức lực, đương nhiên tôi cũng sẽ không để ngài phải hỗ trợ không công!" Hạ Khả Tâm sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo, nếu đã tạo ra bệnh án giả thì phải xử lý tốt các mối quan hệ trên dưới bệnh viện.
"Hạ phu nhân cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo" Bác sĩ Lý nhận tiền của Hạ Khả Tâm, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng cao hứng, lập tức rất thoải mái đáp ứng.
"Vậy bác sĩ Lý cứ tiếp tục công việc, tôi không làm phiền nữa." Hạ Khả Tâm đạt được xong mục đích, liền từ trên ghế đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Hạ phu nhân đi thong thả" Bác sĩ Lý ân cần đưa Hạ Khả Tâm ra khỏi văn phòng.
Tiếp đó, bác sĩ Lý tuyên bố với bên ngoài là tay của Nghiêm Luân vì vết thương quá nặng cho nên trên cơ bản đã mất khả năng phục hồi như cũ, không còn cách nào có thể đàn dương cầm lại nữa.
Đương nhiên Hạ Khả Tâm khi làm chuyện này thì trước đó đã bàn bạc xong với Nghiêm Luân, nếu để cho Nghiêm Luân tưởng là tay của mình thật sự đã tàn phế, nói không chừng nó sẽ nhảy lầu tự sát thật.
Sau đó Hạ Khả Tâm làm bộ gấp gáp gọi điện cho Nghiêm Cẩn, thật ra thì ngay từ đầu Hạ Khả Tâm cũng không muốn cho Nghiêm Luân trình diễn màn kịch tự sát, chỉ định cho cậu ta ở trước mặt Nghiêm Cẩn giả vờ khóc lóc đáng thương thôi, nhưng đột nhiên Hạ Khả Tâm lại nhận được cuộc điện thoại của một nhân viên ở Nghiêm Thị gọi tới, nói rằng Hạ Thiệu Nhiên ở trong văn phòng Nghiêm Cẩn lấy kéo đâm bị thương tay mình.
Hạ Khả Tâm bởi vì luôn lo lắng Nghiêm Cẩn trợ giúp Hạ Thiệu Nhiên tranh đoạt Hạ Thị, cho nên vẫn luôn cài người của mình vào bên trong nội bộ Nghiêm Thị, bất kỳ động tĩnh gì của Nghiêm Cẩn bà ta cũng có thể nhanh chóng được báo cáo. Chuyện hôm nay Hạ Thiệu Nhiên đâm bị thương tay của mình đã lập tức được lan truyền trong Nghiêm Thị, tai mắt của Hạ Khả Tâm liền gọi điện báo cho bà ta biết.
Hạ Khả Tâm biết mấy ngày nay Nghiêm Cẩn với Hạ Thiệu Nhiên xảy ra xung đột nhất định là vì chuyện của Nghiêm Luân, nếu không Hạ Thiệu Nhiên cũng sẽ không tự đâm bị thương tay của mình, Hạ Khả Tâm đương nhiên là rất cao hứng, thế nhưng bà ta lo lắng chuyện Hạ Thiệu Nhiên bị thương sẽ khiến cho Nghiêm Cẩn mềm lòng, hai người đấy lại hòa giải thì biết làm sao bây giờ. Hạ Khả Tâm liền vội vàng bảo Nghiêm Luân giả bờ đau đớn muốn tự sát, rồi lập tức đi gọi Nghiêm Cẩn lại, bất luận như thế nào cũng không thể để cho Nghiêm Cẩn với Hạ Thiệu Nhiên có nhiều tiếp xúc.
"Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ ở lại chăm sóc Tiểu Luân" Nghiêm Cẩn nhìn trên giường bệnh Nghiêm Luân đã ngủ say, nói với Hạ Khả Tâm một tiếng, thật cẩn thận gỡ tay Nghiêm Luân vẫn luôn nắm chặt lấy tay mình ra.
"Cẩn ca ca!" Nghiêm Luân lập tức tỉnh lại, liền bắt được cánh tay Nghiêm Cẩn. (Jian: âm binh dễ sợ)
"Tiểu Luân ngoan, anh đi ra ngoài gọi điện thoại một chút lập tức sẽ trở về" Nghiêm Cẩn ôn nhu nhẹ nói.
"Cẩn ca ca...." Nghiêm Luân bắt lấy cánh tay Nghiêm Cẩn không buông, nhìn về Hạ Khả Tâm ở sau lưng Nghiêm Cẩn lắc lắc đầu.
"Tiểu Luân nghe lời!" Nghiêm Cẩn sắc mặt hơi cau lại.
"Cẩn ca ca, vậy anh phải nhanh chóng quay lại đó nha...." Nghiêm Luân tuy rằng biết mẫu thân muốn mình bám dính lấy Nghiêm Cẩn, nhưng cậu cũng lo sẽ làm Nghiêm Cẩn thật sự tức giận, đành phải không tình nguyện buông lỏng tay.
"Ừ" Nghiêm Cẩn lên tiếng rồi sau đấy lập tức rời khỏi phòng bệnh.