Chương : Càng tiến thêm một bước hợp tác
"Cố Phong, anh từng nói muốn 'tiến thêm một bước hợp tác' còn tính không?" Trầm mặc một hồi lâu, Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên mở miệng dò hỏi.
"Cảm thấy Nghiêm Cẩn sẽ không giúp cậu nữa nên mới nghĩ đến chuyện bò lên giường của tôi?" Trên mặt Cố Phong hiện lên vẻ thoáng ngạc nhiên, hắn cong cong khóe môi, lộ ra nụ cười hết sức trào phúng
Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu không hé răng, mặc kệ cho Cố Phong tùy ý châm chọc mình.
Chuyện tới bây giờ, Hạ Thiệu Nhiên không thể nào trông cậy vào Nghiêm Cẩn giúp mình tranh đoạt Hạ Thị nữa. Mất đi sự hỗ trợ từ Nghiêm Thị, địa vị của Hạ Thiệu Nhiên ở Hạ Thị lập tức sẽ xuống dốc không phanh, hơn nữa hiện tại tay cậu đã tàn phế, chỉ sợ rất khó sẽ có được trọng dụng của Hạ lão gia. Nếu chuyện Hạ phụ vay nặng lãi truyền ra ngoài, Hạ Thiệu Nhiên thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả....
Hiện tại có thể trợ giúp Hạ Thiệu Nhiên cũng chỉ có Cố Phong.
Kỳ thật rơi vào kết cục như bây giờ, đừng nói bị Cố Phong châm chọc, đến Hạ Thiệu Nhiên cũng cảm thấy chính mình bây giờ rất nực cười. Lúc trước cậu tự cho mình là thanh cao cự tuyệt Cố Phong, lúc này lại chủ động mở miệng cầu người ta.... Nhưng đã không có được tình yêu của Nghiêm Cẩn, tay lại tàn phế, nếu ngay cả sự nghiệp cũng không gượng dậy nổi.... Hạ Thiệu Nhiên không muốn nhân sinh của chính mình bị thua cả bàn cờ.
"Có điều cậu đã chủ động dâng tới cửa thì làm sao tôi có thể đẩy ra ngoài. Hạ Thiệu Nhiên, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, không chỉ là ở trên công việc, quan trọng hơn nữa là ở trên giường...." Cố Phong châm chọc Hạ Thiệu Nhiên đủ rồi, tâm tình cũng trở nên rất tốt, rất sảng khoái liền đáp ứng ngay, còn chìa tay ra trước mặt Hạ Thiệu Nhiên. Kỳ thật Cố Phong trợ giúp Hạ Thiệu Nhiên tranh đoạt Hạ Thị bất quá chỉ là chuyện nhỏ chẳng tốn sức gì của hắn, hơn nữa lại còn có được thân thể của Hạ Thiệu Nhiên, cũng chẳng khác gì chuyện bỏ tiền ra ngoài tìm MB phát tiết dục vọng, cho nên Cố Phong cảm thấy cùng Hạ Thiệu Nhiên hợp tác vẫn tương đối có lời. (Jian: đùa chứ cha nội này mất nết dị mà sao tui khoái chả ghê á =)))))) )
"Hợp tác vui vẻ" Hạ Thiệu Nhiên chỉ có thể nâng cái tay không bị thương đưa ra bắt lấy tay Cố Phong.
"Thiệu Nhiên, hiện tại chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, nhưng xem tay cậu tạm thời vẫn chưa lành, vậy tôi thu chút tiền đặt cọc trước, không ngại chứ?" Cố Phong buông tay Hạ Thiệu Nhiên nha, ngược lại nâng cằm cậu lên, chậm rãi cong lưng cúi đầu xuống một chút kề sát vào Hạ Thiệu Nhiên, Cố Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cánh môi tái nhợt không một chút máu của Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên vẫn không nhúc nhích, khi cánh môi hai người gần như sắp dán vào nhau, Hạ Thiệu Nhiên hơi nghiêng mặt, Cố Phong chỉ sượt qua đặt môi chạm vào sườn mặt Hạ Thiệu Nhiên.
"Làn da không tồi" Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, Cố Phong không quá để ý đến sự né tránh của Hạ Thiệu Nhiên, cánh môi sau khi hôn nhẹ lên gương mặt của cậu, Cố Phong liền đứng thẳng lên. (Jian: đấy, lưu manh thì lưu manh mà ôn nhu thì ôn nhu, chả ăn đứt thằng kia hiuhiu =)))))) )
Sau đó hai người lại khôi phục lại đề tài nói chuyện bình thường, cũng chính là bàn bạc về chuyện hợp tác làm ăn. Chờ đến khi Hạ phụ trở về, Cố Phong liền đưa ra cáo từ, trước khi đi để lại cho Hạ Thiệu Nhiên một cái cười đầy ẩn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Thiệu Nhiên đều thành thành thật thật ngốc tại bệnh viện dưỡng thương. Dù sao tay trái thế nào cũng đã xem như đã tàn phế rồi, Hạ Thiệu Nhiên muốn chờ cho miệng vết thương ngoài da lành lại một chút rồi sẽ đến Hạ Thị đi làm lại, nếu rời khỏi quá lâu, trong công ty sợ là không còn vị trí dành cho mình.
Nghiêm Cẩn đúng là có gọi điện thoại tới, nhưng Hạ Thiệu Nhiên vừa nhìn thấy tên đã liền trực tiếp ngắt máy, sau đó lại dứt khoát đưa số của Nghiêm Cẩn vào danh sách đen. Nếu đã quyết định cùng Cố Phong "tiến thêm một bước hợp tác", Hạ Thiệu Nhiên liền không muốn cùng Nghiêm Cẩn có bất kỳ liên quan gì nữa, thích Nghiêm Cẩn nhiều năm như vậy, cuối cùng dùng một cái tay tàn phế để kết thúc, Hạ Thiệu Nhiên đã quá mệt mỏi rồi, thật sự không dám yêu thêm lần nữa.
"Thiệu Nhiên vẫn không tiếp điện thoại sao?" Hạ Khả Tâm nhìn thấy Nghiêm Cẩn đứng ở cửa phòng bệnh không ngừng bấm điện thoại, giả vờ quan tâm dò hỏi.
"Phải, có lẽ cậu ta đã đưa số của con vào danh sách chặn" Nghiêm Cẩn nhíu mày chặt nhìn chằm chằm màn hình di động dần trở nên tối đen.
"Cẩn ca ca! Cẩn ca ca!" Phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng Nghiêm Luân hô to, Nghiêm Cẩn lập tức đi vào phòng bệnh.
"Tiểu Luân làm sao vậy, có phải tay đau không?' Nghiêm Cẩn đi đến trước giường bệnh, cúi đầu nôn nóng nhìn Nghiêm Luân ở trên giường bệnh.
"Cẩn ca ca, em mới vừa mơ thấy có thể đàn dương cầm được, chỉ là tỉnh lại em phát hiện đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp, lòng em thấy khó chịu lắm...." Nghiêm Luân kéo tay Nghiêm Cẩn khóc nức nở nói.
"Tiểu Luân đừng buồn, anh nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi tay của em" Nghiêm Cẩn dùng ngón tay lau đi nước mắt trên má Nghiêm Luân, ôn nhu nhẹ nói.
"Cẩn ca ca" Trong mắt Nghiêm Luân hàm chứa nước mắt tội nghiệp nhìn Nghiêm Cẩn.
"Nghiêm Cẩn đành phải ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay Nghiêm Luân ôn tồn mềm giọng dỗ dàng vài câu, lúc này Nghiêm Luân mới dần dần ngừng thút thít khóc.
Từ lúc Nghiêm Luân biết được chính mình về sau không thể đàn dương cầm được nữa, khóc nháo với tự sát đều đã trở thành chuyện xảy ra thường ngày, Nghiêm Cẩn chẳng phân biệt ngày đêm canh giữ ở bên cạnh cậu, thậm chí ngay cả chuyện công ty cũng bất đắc dĩ phải đưa tới bệnh viện để xử lý. Hơn nữa Nghiêm Cần còn không thể ở trước mặt Nghiêm Luân nhắc tới tên Hạ Thiệu Nhiên, chỉ cần nhắc tới Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Luân liền bắt đầu khóc la nói đều là tại mình làm hại tay của Thiệu Nhiên ca cũng bị thương, rồi lại đi giãy giụa cái tay bị thương của mình, làm cho toàn bộ bệnh viện đều gà bay chó sủa.
Nghiêm Cẩn bị hai chuyện Nghiêm Luân và Hạ Thiệu Nhiên nháo loạn tới đau đầu, nhưng vì băn khoăn chuyện Nghiêm Luân không thể đánh đàn trở lại trong lòng cậu thực sự đã rất khổ sở nên Nghiêm Cẩn cũng không thể nổi giận với cậu, dù sao cũng phải dùng từ ngữ mềm mỏng cưng chiều dỗ dành cậu. Vừa lúc không dễ dàng gì mới thừa dịp Nghiêm Luân ngủ, Nghiêm Cẩn liền đi ra bên ngoài bệnh viện gọi điện thoại cho Hạ Thiệu Nhiên, nhưng lời nói còn chưa được nói ra đã bị Nghiêm Luân gọi phải trở về.
Nghiêm Cẩn tốn nửa ngày mới dỗ được Nghiêm Luân ngủ đi, lại bởi vì Nghiêm Luân vẫn luôn cứ giữ chặt lấy hắn khiến hắn không có cách nào rời khỏi, Nghiêm Cẩn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa từ trong túi lấy ra điện thoại di động tiếp tục gọi điện thoại cho Hạ Thiệu Nhiên.
Mấy ngày nay Nghiêm Cẩn đối với thương thế của Hạ Thiệu Nhiên cũng lo lắng vô cùng, nếu không phải thật sự không có cách nào rời khỏi Nghiêm Luân, Nghiêm Cẩn đã sớm đi tới bệnh viện thăm Hạ Thiệu Nhiên. Nghiêm Cẩn gọi điện thoại cho Hạ Thiệu Nhiên bị cúp máy, gọi điện thoại cho Hạ phụ cũng bị cúp máy, trong lòng Nghiêm Cẩn càng thêm nôn nóng, cho dù cũng đoán được có lẽ Hạ Thiệu Nhiên đã đưa số của mình vào danh sách chặn, Nghiêm Cẩn vẫn như cũ chưa từng bỏ ý định gọi điện thoại tiếp.
Điện thoại của Hạ Thiệu Nhiên vẫn cứ không thể gọi được, thần sắc trên mặt Nghiêm Cẩn càng ngày càng hoảng loạn, rốt cuộc không nhịn được nữa, bất luận thế nào cũng phải đến bệnh viện để xem Hạ Thiệu Nhiên ra sao rồi. Nghiêm Cẩn duỗi tay muốn gỡ tay Nghiêm Luân đang nắm chặt lấy cánh tay mình không buông ra.
Nghiêm Cẩn mấy ngày nay đối Hạ Thiệu Nhiên thương thế cũng là lo lắng muốn chết, nếu không phải thật sự vô pháp từ Nghiêm Luân nơi này thoát thân, Nghiêm Cẩn đã sớm đi bệnh viện thăm Hạ Thiệu Nhiên. Nghiêm Cẩn đánh Hạ Thiệu Nhiên điện thoại bị cắt đứt, đánh Hạ phụ điện thoại cũng là bị cắt đứt, Nghiêm Cẩn trong lòng càng thêm nôn nóng, cho dù suy đoán Hạ Thiệu Nhiên đã đem chính mình thiết thành cự tiếp, Nghiêm Cẩn như cũ chưa từ bỏ ý định đánh qua đi.