Chương : Đã quá muộn
Mấy ngày tiếp theo, Nghiêm Cẩn không đến tìm Hạ Thiệu Nhiên nữa, chỉ là không ngừng lặp lại dò hỏi những người bên cạnh mãi một câu có nghe nói qua chuyện Hạ Thiệu Nhiên sắp kết hôn hay không, khi nghe được đáp án phủ định, Nghiêm Cẩn liền sẽ yên lòng, tựa hồ như chỉ cần như vậy hắn mới có thể xác định được đêm đó nghe Hạ Thiệu Nhiên nói sắp kết hôn chỉ là ảo giác mà thôi.
Hạ Thiệu Nhiên đứng ở dưới tòa nhà Nghiêm thị đắn đo hồi lâu, tấm thiệp đính hôn trong tay cậu sắp bị bóp đến méo mó.
Hiệu suất làm việc của Hạ lão gia rất cao, chẳng qua mấy ngày đã sắp xếp ổn thỏa xong buổi tiệc đính hôn của Hạ Thiệu Nhiên và Tống Thiến, sau đó bảo Hạ Thiệu Nhiên đi phát thiệp đính hôn.
Thực ra người trong giới thượng lưu cũng phân ba bảy loại, không phải ai Hạ Thiệu Nhiên cũng tự mình đưa thiệp đính hôn đến tận cửa mời đến, đa số đều giao cho thư ký xử lý, chỉ có một số cực kỳ ít nhân vật quan trọng Hạ Thiệu Nhiên mới tự mình đưa qua.
Dựa theo địa vị trong xã hội thượng lưu mà nói, việc đưa thiệp mời đến Nghiêm Thị dĩ nhiên yêu cầu Hạ Thiệu Nhiên phải tự mình đến đưa. Nhưng từ đêm đó Hạ Thiệu Nhiên nói chuyện mình sắp kết hôn cho Nghiêm Cẩn, khiến cho Nghiêm Cẩn xuất hiện nỗi sợ không thể hiểu được, rốt cuộc không xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiệu Nhiên nữa. Hạ Thiệu Nhiên cũng không biết thái độ của Nghiêm Cẩn đối với việc kết hôn của mình là gì, đã hoàn toàn từ bỏ hay là lại có ý định gì khác....
Hạ Thiệu Nhiên nhìn tấm thiệp màu đỏ trong tay mình nở nụ cười tự giễu. Không phải chính mình muốn rời khỏi Nghiêm Cẩn sao? Không phải chính mình vì muốn có được Hạ Thị mà đồng ý kết hôn sao? Nếu đã đi đến nước này, vậy cậu còn để ý thái độ của Nghiêm Cẩn làm gì nữa?
Hạ Thiệu Nhiên không hề do dự, lập tức đi vào tòa nhà Nghiêm Thị.
Hạ Thiệu Nhiên đi thang máy tới tầng văn phòng làm việc của Nghiêm Cẩn, bởi vì không có hẹn trước cho nên thư ký thay cậu vào thông báo cho Nghiêm Cẩn, Hạ Thiệu Nhiên đứng ở ngoài cửa chờ đợi.
"Nghiêm đổng, Hạ thiếu nói có chuyện muốn gặp ngài, bây giờ đang ở bên ngoài văn phòng chờ." Thư ký gõ cửa đi vào văn phòng, báo cáo với Nghiêm Cẩn đang cúi đầu làm việc.
"Thiệu Nhiên đến! Cậu ta.... có nói là chuyện gì không?" Nghiêm Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, từ trên chỗ ngồi vội vàng đứng lên đi ra ngoài cửa, nửa đường lại đột nhiên dừng động tác, quay người nhìn thư ký thận trọng hỏi.
"Không có" Thư ký lắc đầu.
Mấy ngày nay Nghiêm Cẩn không phải không muốn gặp Hạ Thiệu Nhiên, là không dám gặp. Chỉ cần không nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên, không lần nữa nghe chính miệng cậu nói sắp kết hôn, Nghiêm Cẩn liền có thể tự lừa mình dối người đem chuyện đêm đó trở thành ảo giác của chính mình. Chính là hiện tại....
Nghiêm Cẩn biết trạng thái quan hệ của mình và Hạ Thiệu Nhiên, trừ khi có chuyện gì đặc biệt quan trọng, Hạ Thiệu Nhiên sẽ không chủ động tới cửa tìm mình. Nghiêm Cẩn trong lòng sợ hãi, rồi lại không khống chế được khao khát muốn được gặp Hạ Thiệu Nhiên, trong lòng ôm một phần vạn hy vọng, có lẽ Hạ Thiệu Nhiên đến đây chỉ để nói chuyện hợp tác làm ăn.
".... Để cậu ta vào đi" Nghiêm Cẩn do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói.
Thư ký nghe được lời Nghiêm Cẩn phân phó thì đi ra khỏi văn phòng mời Hạ Thiệu Nhiên đi vào.
Hạ Thiệu Nhiên vẫn luôn chờ ở bên ngoài, sau khi nhận được hồi báo của thư ký thì đi vào văn phòng Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không nói gì, hai mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào tấm thiệp đỏ chói trên tay Hạ Thiệu Nhiên.
"Nghiêm đổng, buổi tối ngày mai ở khách sạn XX có tổ chức buổi tiệc đính hôn của tôi và thiên kim Tống Thị, hy vọng đến lúc đó ngài có thể nể mặt tham gia." Hạ Thiệu Nhiên theo ánh mắt của Nghiêm Cẩn, biết hắn đã thấy được tấm thiệp mời, liền không giấu giếm nữa, trực tiếp thỏa mái đưa thiệp mời đến trước mặt Nghiêm Cẩn.
"Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn vẫn không nhúc nhích nhìn Hạ Thiệu Nhiên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Nghiêm đổng...." Hạ Thiệu Nhiên lại đẩy thiệp mời về phía Nghiêm Cẩn, ý bảo hắn tiếp nhận.
"Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn khàn khàn giọng khẽ gọi một tiếng, hai tay căng thẳng nắm chặt thành nắm đấm, không hề có ý muốn nhận lấy tấm thiệp.
"Tôi để thiệp mời trên bàn, Nghiêm đổng, tôi còn có việc xin phép đi trước." Hạ Thiệu Nhiên không muốn cùng Nghiêm Cẩn tiếp tục đôi co, liền vòng qua Nghiêm Cẩn đặt thiệp mời lên trên bàn làm việc, sau đó quay người đi về phía cửa văn phòng.
"Thiệu Nhiên!" Ngay khi Hạ Thiệu Nhiên sắp vặn nắm cửa đi ra ngoài, Nghiêm Cẩn vẫn luôn đờ đẫn nhìn nhất cử nhất động của Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên tiến lên từ sau lưng ôm chặt lấy cậu.
"Nghiêm đổng...." Hạ Thiệu Nhiên hơi giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Nghiêm Cẩn.
"Thiệu Nhiên.... đừng kết hôn.... cầu xin em.... đừng kết hôn...." Cánh tay Nghiêm Cẩn càng ôm càng chặt, gắt gao ôm lấy thân thể Hạ Thiệu Nhiên sát vào trong lồng ngực mình, đầu vùi vào trên cổ cậu, không ngừng thấp giọng cầu xin.
"Nghiêm Cẩn, tất cả.... đều đã quá muộn rồi..." Hạ Thiệu Nhiên cảm nhận được giọt nước mắt ấm áp nhỏ vào sau cổ mình, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.