Chương : Ở bên nhau
Nghiêm Cẩn trước tiên đưa Hạ Thiệu Nhiên trở về nhà, tuy rằng khi Nghiêm Cẩn vừa mới cứu Hạ Thiệu Nhiên ra đã lập tức gọi điện báo cho cha mẹ cậu biết, nhưng khi nhìn thấy tận mắt con trai bình an vô sự trở về nhà, cha mẹ Hạ Thiệu Nhiên lúc này mới thực sự yên tâm. Chuyện lúc trước vì Hạ Thiệu Nhiên bị tàn phế một tay nên cha mẹ Hạ Thiệu Nhiên đối với Nghiêm Cẩn có rất nhiều oán giận, nhưng lúc này đây ít nhiều gì cũng nhờ Nghiêm Cẩn giúp đỡ nên Hạ Thiệu Nhiên mới thoát nạn, cho nên hai ông bà hiện tại đối với Nghiêm Cẩn cũng thật tình cảm kích.
Có điều khi Hạ Thiệu Nhiên công khai nói với cha mẹ mình về mối quan hệ với Nghiêm Cẩn, sắc mặt hai ông bà liền lập tức thay đổi. Trước đó cha mẹ Hạ Thiệu Nhiên cũng đã có nghe qua những lời đồn về chuyện con trai mình với Nghiêm Cẩn là đồng tính luyến ái, nhưng Hạ Thiệu Nhiên chưa từng đề cấp tới nên bọn họ cũng giả vờ như không biết, dĩ nhiên không có người làm cha làm mẹ nào hy vọng con mình là đồng tính luyến ái cả.
Hạ phụ lúc ấy liền nổi trận lôi đình, chất vấn Hạ Thiệu Nhiên có nghĩ tới chuyện nếu như lựa chọn ở cùng với Nghiêm Cẩn thì cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội thừa kế Hạ Thị hay không. Hạ Thiệu Nhiên thở dài bất đắc dĩ nói nếu không có Nghiêm Cẩn, cậu ngay cả cơ hội được sống cũng không có. Hạ phụ sau khi nghe được liền lập tức á khẩu không nói nên lời. Lần này Hạ Thiệu Nhiên bị bắt cóc, những họ hàng thân thích Hạ gia bao gồm cả Hạ lão gia chẳng một ai quan tâm tới sống chết của Hạ Thiệu Nhiên, nếu không phải Nghiêm Cẩn sốt ruột chạy đôn chạy đáo ra tiền xuất lực, Hạ Thiệu Nhiên làm sao được cứu thoát lành lặn không sứt mẻ gì nhanh như vậy được?
Hạ phụ tự biết mình có chút đuối lý, nhưng lại không muốn cứ thể thỏa hiệp đồng ý để hai người ở bên nhau, liền làm mặt lạnh không quan tâm tới Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên nữa.
Nghiêm Cẩn thấy thế trong lòng rất khó chịu, Hạ Thiệu Nhiên vừa mới trở về lại bên cạnh mình đã phải chịu sự chỉ trích của cha mẹ. Nhưng đối với cha mẹ không thể lấy cứng đối cứng, mà bảo Nghiêm Cẩn từ bỏ Hạ Thiệu Nhiên thì đó là chuyện tuyệt đối không thể. Nghiêm Cẩn khó khăn lắm mới chờ được Hạ Thiệu Nhiên hồi tâm chuyển ý, cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, Nghiêm Cẩn cũng tuyệt sẽ không buông tay. Cho nên, hiện tại Nghiêm Cẩn chỉ có thể chờ đợi cha mẹ Hạ Thiệu Nhiên từ từ thay đổi thái độ, từ từ chấp nhận bọn họ.
Lúc sau, Nghiêm Cẩn lại đưa Hạ Thiệu Nhiên đến Hạ Thị, bài học của cha mẹ Hạ Thiệu Nhiên còn đó nên Nghiêm Cẩn lo lắng Hạ lão gia cũng sẽ làm khó Hạ Thiệu Nhiên, liền muốn cùng cậu đi lên lầu, Hạ Thiệu Nhiên suy nghĩ nếu có sự có mặt của Nghiêm Cẩn có lẽ sẽ càng kích động lửa giận của Hạ lão gia, liền uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn, một mình một người đi gặp Hạ lão gia.
"Ông nội" Hạ Thiệu Nhiên thông qua người thư ký thông báo sau đó đi vào văn phòng của Hạ lão gia.
"Thiệu Nhiên, không bị thương chứ? Cái con tiện nhân Hạ Khả Tâm dám bắt cóc cháu, chờ đó ông nội sẽ thay cháu dạy dỗ nó!" Hạ lão gia đang xem văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiệu Nhiên giả vờ làm ra vẻ quan tâm.
"Cảm ơn ông nội đã quan tâm, cháu không sao cả." Hạ Thiệu Nhiên dĩ nhiên biết rõ trong lời nói của Hạ lão gia nửa thật nửa giả, nhưng vẫm lễ phép đáp lại một câu.
"Không sao thì tốt, Thiệu Nhiên a, ngày mai ông nội sẽ sắp xếp cho cháu đến xem mắt thiên kim Lý gia. Phải rồi, chuyện của cháu với Nghiêm Cẩn đã xử lý xong chưa?!" Hạ lão gia uyển chuyển đổi chủ đề, nói với Hạ Thiệu Nhiên chuyện tiếp tục đi xem mắt. Bởi vì lần xem mắt trước hại Hạ lão gia mất hết mặt mũi, cho nên trước khi đi phải đặc biệt hỏi Hạ Thiệu Nhiên đã xử lý xong chuyện với Nghiêm Cẩn chưa.
"Đã xử lý xong, ông nội, con đã quyết định ở bên Nghiêm Cẩn." Hạ lão gia hỏi chuyện lại đúng vào vảy ngược của Hạ Thiệu Nhiên, cậu liền trực tiếp bình tĩnh nói ra chuyện của mình với Nghiêm Cẩn.
"Mày... mày là cái đồ không biết xấu hổ! Lập tức cút ra ngoài cho tao, đừng bao giờ đặt chân nửa bước vào Hạ thị nữa!" Hạ lão gia tức khắc liền thay đổi sắc mặt, lập tức từ trên ghế đứng lên, nâng ngón tay chỉ ra cửa nhìn Hạ Thiệu Nhiên hét lớn.
Hạ Thiệu Nhiên thẳng người quay lưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh rời khỏi văn phòng.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà Hạ thị, Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm khẽ hít thở một hơi, cả người đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian trước liên tục không ngừng đi xem mắt, hôm nay một Vạn tiểu thư, ngày mai một Lý thiên kim, đều đã làm Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy muốn buông xuôi, nếu không có cách nào vượt qua được bức tường trong lòng để ở bên cạnh Nghiêm Cẩn, chẳng lẽ cậu thật sự vì muốn có Hạ Thị mà bất chấp tất cả tùy tiện kết hôn với bất kỳ ai? Hạ Thiệu Nhiên thậm chí bắt đầu cảm thấy mê mang với tương lai của chính mình, cho đến khi xảy ra vụ bắt cóc kia.
Từ khi Hạ Thiệu Nhiên bị bắt cóc rồi được Nghiêm Cẩn thành công cứu giúp, còn đám họ hàng thân thích Hạ gia kia từ đầu đến cuối đều không hề ra mặt lấy một người. Hạ Thiệu Nhiên nghĩ thầm, có lẽ bọn họ căn bản còn ước chính mình xảy ra chuyện, nếu không có Hạ Thiệu Nhiên, những người Hạ gia khác liền có cơ hội kế thừa Hạ thị. Mà cho dù cậu có là người thừa kế Hạ thị đi chăng nữa thì bất quá cũng chỉ là một quân cờ ở trong mắt Hạ lão gia mà thôi, nếu không phải phía sau cậu có sự hỗ trợ từ Nghiêm Cẩn, Cố Phong, Hạ lão gia sẽ chẳng bao giờ có thể đem Hạ thị truyền lại cho cậu....
Hiện tại Hạ Thiệu Nhiên đối với Hạ thị đã là nản lòng thoái chí, dĩ nhiên không muốn vì có được nó mà tùy tiện đánh đổi bằng chính cuộc đời của mình. Huống gì....
"Thiệu Nhiên!" Nghiêm Cẩn từ xa chạy tới đánh gãy dòng suy nghĩ của Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy Nghiêm Cẩn càng lúc càng đến gần mình, trên mặt hắn hiện ra vẻ lo lắng rõ ràng. Hạ Thiệu Nhiên quen biết Nghiêm Cẩn nhiều năm như vậy, biết hắn vốn luôn mang biểu tình lãnh đạm, hỉ nộ ái ố không hiện ra trên mặt, bây giờ lại có biểu hiện rõ ràng như thế, Hạ Thiệu Nhiên biết Nghiêm Cẩn nhất định đang cực kỳ lo lắng cho mình nên mới như thế....
Đối với Nghiêm Cẩn, Hạ Thiệu Nhiên đã từng yêu, từng hận, từng oán.... Trước đó đồng ý đi xem mắt kết hôn, là vì muốn có được Hạ Thị, cũng là vì muốn thoát khỏi Nghiêm Cẩn. Thật ra nhiều năm như vậy, tình cảm của Hạ Thiệu Nhiên đối với Nghiêm Cẩn căn bản không bỏ xuống được, bằng không cũng sẽ không tránh né, lại càng không ở trong hôn lễ với Tống Thiến, khi mục sư hỏi Hạ Thiệu Nhiên có đồng ý cưới Tống Thiến làm vợ không, Hạ Thiệu Nhiên lại do dự không thể nói ra câu "Tôi nguyện ý", chính là bởi vì lúc đó trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Nghiêm Cẩn, tiếp theo Nghiêm Cẩn liền từ trong đám người chạy lên ngăn trở hôn lễ.....
"Thiệu Nhiên! Lão già đó có phải đã gây khó dễ cho em không?!" Nghiêm Cẩn chạy đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, khẩn trương cầm hai tay của cậu dò hỏi.
Dáng vẻ khẩn trương của Nghiêm Cẩn khiến cho Hạ Thiệu Nhiên trong lòng xao động, quãng thời gian yêu thầm Nghiêm Cẩn, nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là một ngày nào đó hắn cũng sẽ rung động với cậu, hiện tại xem ra cậu đã chờ đợi được ngày đó rồi....
"Thiệu Nhiên...." Hạ Thiệu Nhiên trầm mặc không nói khiến Nghiêm Cẩn càng thêm khẩn trương, thậm chí bắt đầu kiểm tra Hạ Thiệu Nhiên từ trên xuống dưới, lo lắng Hạ lão gia không biết có đánh cậu hay không.
"Nghiêm đổng, không biết công ty ngài có tuyển thêm người không?" Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên mở miệng khó hiểu hỏi một câu.
"A?!" Nghiêm Cẩn ngơ ngác không phản ứng lại.
"Bây giờ tôi thất nghiệp rồi, đang muốn đi tìm việc khác, không biết Nghiêm Thị có vị trí nào hợp với tôi không nhỉ? Nè! Yêu cầu của tôi cũng cao lắm đó, tiền lương phải cao, công việc phải nhẹ nhàng....." Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy biểu tình Nghiêm Cẩn từ ngơ ngác đến kích động tới hai mắt phiếm hồng, cậu cong mắt trên mặt lộ ra tươi cười vừa tinh nghịch vừa ôn nhu.
"Thiệu Nhiên!" Nghiêm Cẩn tiến lên ôm lấy Hạ Thiệu Nhiên ôm chặt vào trong ngực.