Tôi thấy Ninh Mặc nghiêng đầu, khẽ nhíu nhíu mày, lại quay đầu qua, liếc mắt nhìn tôi đang ngồi trên ghế sa lon tha thiết chờ Thái Kỳ đóng cửa lại, hơi hơi nghĩ ngợi, thế mà lại đẩy cửa đi vào thật.
“Ninh tiểu tổng, dừng bước!”
Ninh Mặc đi hai bước, dừng chân lại, chậm rãi nghiêng đầu qua, đồng chí Thái Kỳ vô cùng suy yếu tựa vào tường, chỉ chỉ dưới đất, “Đổi dép đã…”
Tôi thấy khóe miệng Ninh Mặc giật giật, cúi đầu xuống, trước cửa có một đôi dép đỏ chóe, gắt gao nhìn chằm chằm, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Đó là một đôi dép nữ cỡ , tôi trước tới giờ quen tùy ý, cho nên vừa vào cửa đã chọn một đôi dép nam, còn đôi của nữ kia bị tôi vứt lại.
Hồi lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói buồn bực của Ninh Mặc: “Thái trợ lý, chỗ anh có còn đôi nào khác không?”
Thái Kỳ cau mày, rất ngạc nhiên hỏi hắn: “Tôi một chàng trai độc thân, cần nhiều dép như vậy làm gì?” Vẻ mặt vô tội, động tác ngây thơ.
Sự hồn nhiên ngây thơ của hắn, làm cho tôi phát run. Tôi yên lặng quay mặt đi, đưa mắt nhìn máy điều hòa thổi ra khí lạnh, quyết định hóa thân thành một hạt bụi mờ nhạt trên ghế sa lon.
Tôi muốn đem cảm giác tồn tại của mình chèn ép đến mức thấp nhất.
Nếu không, lấy cái tính đánh chết cũng không chịu mất mặt của Ninh Mặc, chắc chắn tí nữa sẽ giành dép của tôi.
Quả nhiên, tầm mắt Ninh Mặc lại chuyển qua tôi: “Diệp Hồng Kỳ, ra đây đổi dép với tôi!” Giọng điệu mang theo ra lệnh, mặc dù nhàn nhạt, nhưng mà bá đạo chán.
Tôi yên lặng đem tầm mắt ngưng tụ thành một đường thẳng, nhìn bóng đèn, ngắm đồ dùng, cảm thấy trong phòng này có phong cảnh vô tận để thưởng thức, mặc xác đồng chí Ninh Mặc.
Hắn có chút thẹn quá thành giận, cởi giày da, chân không đứng trên mặt đất.
“Aiz, Ninh tiểu tổng, bộ dạng này của cậu tôi không dám lưu cậu lại đâu, nếu mà bị cảm, trên dưới Tường Thực sẽ mắng tôi mất!” Thái Kỳ khịt khịt mũi, dáng vẻ rất chân thành.
Mặt Ninh Mặc lại giật một cái, thả lỏng giọng ngoắc ngoắc tay với tôi, cực kỳ dịu dàng nói: “Hồng Kỳ, qua đây, đổi dép cho tôi.”
Không hiểu sao, tôi đột nhiên có dũng khí, dùng một loại giọng nói ngu xuẩn không biết sợ, đáp trở lại: “Tôi không muốn, tôi thích dùng đồ rộng rãi một chút!”
Mặt của hắn lập tức tối lại.
Tôi thấy Thái Kỳ quay mặt qua, bả vai hơi hơi run run, lúc quay mặt lại lần nữa, nghiễm nhiên đã thành dáng vẻ suy yếu không chịu nổi: “Ninh tiểu tổng, nếu không cậu đi của tôi đây này, tôi đi chân không cũng được, dù sao cũng bớt sốt.”
Hắn làm bộ muốn bỏ dép ra, vừa nói vừa ho khan kịch liệt.
Ninh Mặc buồn bực, rầu rầu nhìn hắn một cái, nói: “Thôi, không cần như vậy, anh cũng đừng bắt tôi vô nhân đạo.”
“Tôi biết Ninh tiểu tổng vô cùng nhân đạo mà!” Thái Kỳ lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rất ngây thơ vô tội tán dương Ninh Mặc.
Mặt của Ninh Mặc lại đen thêm mấy phần, bối rối đứng tại chỗ.
Tôi và Thái Kỳ nhìn nhau một cái, trao đổi một chút, đại khái đều cảm thấy hắn sắp bị buộc phải rời đi rồi.
Nhưng mà, chúng tôi đều sai lầm rồi, sự vô sỉ của Ninh tiểu tổng lại thăng thêm một cấp, hắn thế mà lại cúi người xuống, cầm đôi dép đỏ chói diễm lệ vô song kia xỏ vào chân.
Sau đó điểm m
ũi chân, đi đến là đong đưa sinh động. Thần kỳ nhất chính là, trên mặt của hắn vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn lễ độ như bình thường.
Sau khi ngồi xuống, hắn cũng không nói thêm câu nào nữa, duy trì thái độ im lặng, vẫn nhìn chòng chọc tôi.
Tôi và Thái Kỳ nhất trí im miệng, mỗi người ôm một cái chăn điều hòa đóng giả làm nem rán, đại khái là, Ninh Mặc nhìn tôi, tôi nhìn Thái Kỳ, Thái Kỳ chống cằm mỉm cười.
Ngồi im đến tận nửa giờ.
Ninh tiểu tổng cuối cùng không kiềm chế được, giơ tay nhìn đồng hồ một chút: “Hồng Kỳ, cô định thế nào? Đã qua giờ giới nghiêm của ký túc rồi.”
Đúng rồi, mấy hôm trước tôi cuối cùng cũng dọn ra khỏi trường, cùng Hữu Bảo thuê một căn hộ nho nhỏ ở tầng trệt, cũng chính là cái loại nhà cải tạo đến một phần hai ấy.
Cho nên cũng không có vấn đề gì với chuyện đi về, nhưng mà Ninh Mặc hắn không biết, sau khi chúng tôi đoạn tuyệt xong, lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn ở trường học, cũng không thèm chào hỏi.
Thái Kỳ ngáp một cái, dáng vẻ rất không có tình thần, phất tay với tôi một cái: “Nếu không có chỗ đi, thì ở đây luôn đi, cho cô ngủ ghế, tôi ngủ giường bên trong!”
“Không được!” Tôi còn trong trạng thái do dự, Ninh Mặc đã bắn lên trước, bộ dáng rất chi là căm phẫn sôi trào, chỉ vào tôi, phẫn nộ: “Diệp Hồng Kỳ, cho dù có thuê phòng ở bên ngoài, tôi cũng không cho phép cô ngủ lại nhà đàn ông độc thân!”
Thái Kỳ vui vẻ, đôi mắt hoa đào nheo lại, cuốn chăn lên len lén dùng khẩu hình nói với tôi.
Tôi nhìn ra, hắn đang nói là… Ninh ba ba…
Phụt, tôi đột nhiên không nhịn được liền cười. Nụ cười này, khiến cho cơn tức của Ninh Mặc hoàn toàn bộc phát, hắn chọt đứng dậy ngay lập tức, lạnh như băng nói: “Là nói cái gì, khiến cho cô cảm thấy buồn cười như vậy?”
Đôi mắt lạnh của hắn đảo qua Thái Kỳ, Thái Kỳ lập tức căng mặt, dùng cái giọng của trưởng bối ý tứ sâu xa an ủi tôi: “Hồng Kỳ à, cô không nên để cho Ninh… hắc hắc hắc của cô, lo lắng như vậy!” Hắn căng không nổi nữa, bả vai run run lên, nhìn tôi nháy nháy mắt.
Mặc dù mấy tiếng hắc hắc hắc kia của hắn khiến cho Ninh Mặc rất hoang mang, nhưng thấy Thái Kỳ đúng là đang đứng về phía hắn, khuôn mặt của Ninh Mặc cũng hòa hoãn đi chút ít.
“Hồng Kỳ à, cho dù để cô ở nhà tôi, cô nam quả nữ, tôi cũng sẽ không đồng ý để cho cô đi ra ngoài thuê phòng!”
A? Tôi kinh ngạc xoay mặt nhìn Thái Kỳ, lời này của hắn, rõ ràng là đang khiêu khích Ninh Mặc.
Ninh Mặc đột nhiên chẳng hề tức giận, khóe miệng cong lên, khẽ cười một tiếng: “Ý của Thái trợ lý là, không yên tâm để tôi đưa Hồng Kỳ đi ra ngoài thuê phòng?”
Giọng nói sặc mùi thuốc súng, cách xa mấy mét cũng ngửi thấy được.
“Tôi và Hồng Kỳ là bạn tốt bốn năm đại học, còn là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau tử tế, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi sẽ chiếm tiện nghi của cô ấy?” Hắn càng giận lại càng cười đến ôn nhu, chỉ vào tôi hỏi: “Chỉ bằng cô ấy?”
Bằng tôi thì làm sao hả?
Tôi lập tức nổi giận, vũ trụ nhỏ bé dâng trào trong lồng ngực, cái áo sơ mi Thái Kỳ nhét trên ghế sa lon bị tôi giày xéo, bung ra mấy sợi chỉ.
Thái Kỳ mới liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt đã xanh lét.
“Diệp Hồng Kỳ, cái áo đấy là để tôi đi Mạc Đạo uống cà phê đấy, một cái hơi bị nhiều tiền…” Hắn tức giận, chạy qua, nhìn cái áo sứt ra từng sợi chỉ nhè nhẹ bay bay.
Ninh Mặc hoàn toàn bị ngó lơ…
Tâm trạng phức tạp, tôi yên lặng nhìn Ninh Mặc một cái, nhìn hắn xoay người qua, hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, sau đó, hệt như kì tích, hắn lại trở thành một đóa hoa hướng dương, cười đến là nắng về rực rỡ luôn!
Đứa nhỏ Ninh Mặc này chắc là bị Thái Kỳ làm cho tức quá đến vặn vẹo luôn rồi!
“Thái trợ lý, nếu nhà anh nhiều đồ quý như vậy, tôi vẫn nên đưa cô ấy đi thôi, cô ấy tay chân vụng về, lại làm hỏng cái gì nữa thì không hay lắm!” Ninh Mặc cười đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôi cũng không biết, hắn ta để ý tôi như vậy làm gì?
Chẳng lẽ trong mắt hắn, tôi thật sự đúng là bạn học thân thiết? Thế thì thật phi phàm, bạn học nhiều năm như vậy, cũng chỉ có tôi đuổi theo hắn, bình thường ở trường học, hắn đều không cho phép tôi chào hỏi. Đây gọi là kiểu bạn gì chứ?
Thái Kỳ căng mặt nhìn tôi, dáng vẻ dường như rất phẫn nộ, một lúc lâu sau, hắn quay đầu, phất tay một cái hỏi Ninh Mặc: “Ninh tiêu tổng, nếu mà đi thuê phòng, tiền phòng tính thế nào đây, tôi với trợ lý Diệp chức vụ cũng chẳng kiếm được mấy, còn phải giữ lại mấy đồng để còn giả làm tiểu tư ấy!”
Tôi lập tức bắn cho đồng chí hắn một ánh mắt tán dướng!
Thái Kỳ, anh thật sắc bén, liếc mắt đã thấy mấu chốt của vấn đề, tôi sao lại không nghĩ tới cơ chứ, sự thật chứng mình, hắn quả nhiên cao hơn tôi một bậc!
Tiện cách quả nhiên không phân biệt nam nữ, trời sinh đã có!
Ninh Mặc lần này cả khuôn mặt đều co giật, tôi thấy hắn đè nén tức giận, dùng giọng nói tận lực hòa hoãn trả lời Thái Kỳ, “Thái trợ lý, anh không cần phiền lòng chuyện này, tiền phòng tôi sẽ thanh toán, tôi và Hồng Kỳ dù sao cũng là bạn học một thời…”
Hắn còn định nói tiếp, Thái Kỳ đã khoát tay làm động tác dừng lại, rất lễ phép cười cười một tiếng: “Được, Ninh tiểu tổng, đàn ông đích thực, đi đi, đưa Tiểu Hồng Kỳ đi thuê phòng đi!”
Tôi yên lặng đạp hắn một cái, lời này của hắn sao lại dâm đãng như thế chứ!
Ninh Mặc đoán chừng đã hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, kéo tay tôi, lê đôi dép đỏ chóe kia, nhón chân, bước đi rõ nhanh.
“Diệp Hồng Kỳ, lần sau không được lấy cớ này nữa! Về sau không cho phép trễ vậy mà còn không về nhà!” Hắn khiển trách tôi.
Tôi rất vô tội nhìn hắn, vừa đi theo sau hắn trợn mắt, giờ tôi thật buồn bực, không nhịn được mở miệng: “Ninh Mặc, anh không có quyền quản tôi như vậy!”
Hắn quả nhiên im lặng, quay đầu lại đôi mắt mờ ảo liếc tôi một cái, tay căng thẳng, siết cổ tay tôi đến phát đau: “Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè!”
Bạn bè cái mẹ hắn ấy!
Tôi còn đang muốn phản bác hắn, ánh mắt đảo qua Thái Kỳ, thấy hắn làm động tác ra dấu hãy bình tĩnh, nhắc nhở tôi: tiền phòng đấy tiền phòng…
Tôi lập tức hiểu ra!
Đổi lại bộ dáng rất bình tĩnh, mặc cho đồng chí Ninh Mặc mỗi ngày làm một việc tốt làm bạn bè với tôi cho xong.
“Thái Kỳ, tôi đi đây!” Tôi đứng ở cầu thang, nói tạm biệt với Thái Kỳ.
Thái Kỳ ở trong phòng loạt xoạt thu áo lại, vừa thu vừa rất lễ phép trả lời tôi: “Aiz, đi chung với Ninh tiểu tổng cho tử tế nhá, đừng có cáu kỉnh!”
Ninh Mặc cuối cùng cũng không nhịn được, mắng nhỏ một câu.
Thần kỳ quá, tôi thật muốn vọt vào bắt tay với Thái trợ lý, tôi vậy mà có thể nghe thấy Ninh Mặc đang chửi tinh hoa văn hóa này, mặc dù trước mắt, không biết là hắn đang thăm hỏi mẹ nhà ai, nhưng mà tôi có lý do để tin tưởng, đoán chừng tám mươi phần trăm là cái người tên Thái Kỳ kia.
Lúc xuống cầu thang, Ninh Mặc chọn không nói tạm biệt với Thái Kỳ, đi rõ là nhanh, cho đến khi cánh cửa chống trộm được đóng lại xong, tôi mới phát hiện, Ninh Mặc thế mà lại len lén thở phào một hơi.
“Tôi đưa cô đến khách sạn Kim Lăng!” Hắn buông tay ra, xoa xoa huyệt Thái dương, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Tôi đi theo phía sau hắn, yên lặng bước.
Mới đi được hai bước, đã nghe thấy Thái Kỳ đứng trên ban công nhà hắn kêu to: ” A… Ninh tiểu tổng, từ từ đã, chúng ta cùng nhau đi thuê phòng đi!”
Tôi thấy bả vai hắn cứng ngắc.
“Thảo nê mã !” Hắn cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ.
Từ hài âm trên mạng của fck ur mother, cũng là tên của một loài vật hư cấu. Được đưa vào từ điển baidu năm =))
Thượng Đế Mary ơi, hắn thế mà lại sau khi chửi kiểu văn hóa xong, còn học được chửi kiểu chợ búa! Tôi thật muốn nhảy ra, vỗ tay nhiệt liệt một lúc lâu.
Thái Kỳ à, anh đúng là một ngọn đèn sáng….
Két két, tiếng cửa chống trộm vang lên, đồng chí Thái Kỳ lần này xuống rõ nhanh, một chút yếu ớt của bệnh nhân đang sốt cao cũng không có, hắn cầm theo hai cái chăn điều hòa, e thẹn chạy ra.
Lại vô cùng ngượng ngùng giải thích: “Đừng nên lãng phí, mọi người cùng nhau đi đi, đỡ phải lãng phí vòi hoa sen với điều hòa của nhà mình!”
“….” Tôi đối với Thái Kỳ đơn giản là kính ngưỡng tựa như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng.
Đùng, Ninh tiểu tổng đấm một phát lên trên mui chiếc xe thể thao của hắn, trong màn đêm tĩnh lặng, phát ra tiếng kêu thê lương.
Rất nhanh có người mở cửa sổ ra chửi đổng.
Thái Kỳ và tôi cùng nhau liếc mắt nhìn Ninh Mặc đang xanh mét mặt mày, cùng nhau ngửa đầu tức giận mắng kẻ vừa mở cửa sổ mắng chửi người trên lầu: “Không có tư cách!”
“….” Ánh mắt Ninh Mặc vừa suy sụp lại vừa bất đắc dĩ.
Đến cuối cùng, một đêm kia, đồng chí Ninh tiểu tổng thuê một buồng hai phòng, tôi ngủ bên trong, hắn và Thái Kỳ cùng ngủ bên ngoài.
Ngày thứ hai lúc tỉnh dậy, tôi nhìn thấy đáy mắt hắn có một quầng thâm thật đậm.
Đồng chí Thái Kỳ thần thanh khí sảng: “Hồng Kỳ, cô thiệt rồi, tôi tắm những năm lần rồi, cô còn chưa được lần nào!” Chỉ bằng một câu cực kỳ vô sỉ này thôi, lần đầu tiên tôi có nỗi xúc động bội phục sát đất với Thái Kỳ.
Chỉ có Ninh Mặc là thở dài, yên lặng quay đầu, hơn nữa còn im lặng không nói một thời gian dài.
Tôi đoán qua đêm nay, hắn đã hiểu ra, Diệp Hồng Kỳ trong dĩ vãng, là một sự tồn tại nhỏ bé đến cỡ nào chứ, có Thái đồng chí, hết thảy đều có thể!