Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc tiệc tối vừa bắt đầu, tôi thấy Ninh Mặc kéo chị gái thần tiên lần trước tiến vào hội trường, chị gái thần tiên hôm nay mặc một bộ váy điểm hoa bằng sa tanh màu vàng, bên tai gài một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ, vốn là một bộ đồ tục tằng. không hiểu sao mặc trên người cô ta, lại trở nên đẹp một cách đương nhiên.

Thái Kỳ đang cướp đồ ăn trên tay tôi, năm ngón tay biến thành cái móc, từng cái từng cái đem tay của tôi từ chiếc bánh sữa búng ra: “Diệp Hồng Kỳ, tôi nói với cô rồi còn gì, cô mà ăn, sẽ lộ cả bụng ra đấy!”

Tôi trơ mắt nhìn hắn một ngụm nuốt luôn cái bánh bơ nhỏ đó vào bụng, lại cúi đầu nhìn bụng mình, không khỏi buồn từ trong ra ngoài.

Chỉ vào chị gái thần tiên đang đứng xa xa: “Anh xem, mỹ nữ đến rồi, đâu còn việc của tôi nữa, anh cho tôi ăn cho hòa vốn đi!”

Tiễn Đạc vẫn như một tên đầu gỗ đứng bên cạnh tôi, nghe vậy len lén đưa một cái đĩa ra, phía trên đầy là bánh bơ.

Tôi lấy một miếng nhỏ, mặt Tiễn Đạc giống hệt như nở hoa, hưng phấn đem mấy chiếc bánh bơ còn lại nhét vào trong miệng mình, vừa ăn, vừa nhìn tôi cười.

Tôi lại nhìn qua mười hai sai đứng trước bàn ăn, ai ai cũng mang dáng vẻ căm hận đói khát, thấy Tiễn Đạc cũng len lén lấy đồ ăn, mọi người cuối cùng cũng không kiềm chế được, cứ mạnh mẽ dời thời gian ăn trước một giờ đã.

Mắt Thái Kỳ liếc về phía chị gái thần tiên, nheo lại, nói: “Cô xinh đẹp hơn cô ta, cũng tươi mới hơn cô ta, người đàn ông nào thích cô ta là tự ngược, người đàn ông nào thích cô mới là người biết hưởng thụ cuộc sống!”

(

╯▽╰

)

hắn vậy mà lại đánh giá cao tôi đến như vậy.

Tôi cảm thấy tôi có thể viên mãn rồi!

“Aiz, dù sao ngược mình cũng không bằng ngược người ~” Hắn cong mắt cười, chỉ vào cái mặt căng thẳng của Ninh tiểu tổng “Cô có tin không, nếu để cậu ta lựa chọn, cậu ta nhất định sẽ chọn một đóa hoa dại!”

Tôi nhìn theo tay hắn, con ngươi Ninh Mặc như có như không nhìn về phía chỗ tôi, lập tức chạm phải ánh mắt của tôi, ngẩn người, sau đó lập tức quay mặt đi, bưng ly nước trái cây trên bàn lên, mềm giọng nhỏ nhẹ đưa cho chị gái thần tiên.

Loại dịu dàng này quá khứ tôi cũng đã từng thấy, mỗi lần hắn có chuyện muốn cầu cạnh tôi, chính là dịu dàng săn sóc như vậy.

Chị gái thần tiên đáng thương, phải làm Diệp Hồng Kỳ đệ nhị, tôi vô cùng đồng tình nhìn chị gái thần tiên một lúc, xoay đầu lặng lẽ nói nhỏ với Thái Kỳ: “Tôi nói với anh cái này, Ninh Mặc không thích chị gái thần tiên đó.”

Mặc dù cô ta tóc đen như mực, mặt mũi tinh sảo, khí chất cao nhã, trong mắt Ninh Mặc ngay cả một chút rung động cũng không có.

Hắn vẫn đeo cái mặt nạ nhã nhặn trước sau như một.

Thái Kỳ khẽ thở hắt, nhún vai nói: “Cậu ta thích chị gái thần kinh, không thích chị gái thần tiên.”

“…” Tôi quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn vỗ vỗ tôi, nói: “Đừng hoài nghi, tin tưởng sức quyến rũ của mình, chị gái thần kinh đó rất có thể chính là cô!”

“Không thể nào!” Tôi và Tiễn Đạc cùng nhau phủ quyết. Hai giọng nói một đáp án, giọng của Tiễn Đạc còn vang dội hơn cả tôi.

Tôi và Thái Kỳ đồng thời quay đầu nhìn hắn, cái tật xấu hóng hớt của tên nhóc này thực nghiêm trọng.

Tiễn Đạc không cảm thấy mình không đúng một chút nào, rất tiến bộ phản bác Thái Kỳ: “Sao có thể như vậy, tôi đã hỏi Ninh Mặc rồi, cậu ấy còn chẳng thèm trả lời vấn đề này!”

Tôi lệ cũ lại tung hoành quay đầu đi, nhéo cánh tay Thái Kỳ, Tiễn Đạc thật là thiếu đầu óc, hắn không sợ tôi bị kích thích sao?

Thái Kỳ nhe răng với tôi, điệu bộ rất chi là đắc ý, hoàn toàn bỏ qua lời giải thích Tiễn Đạc, nhìn về phía Tiễn Đạc cười khẽ: “Tiễn Đạc, đánh cuộc với cậu, lát nữa điệu nhảy đầu tiên, cậu đoán xem Ninh Mặc có tới đây mời Hồng Kỳ không?”

Tiễn Đạc rất chắc chắn nghểnh cổ lên nói: “Cuộc với cậu luôn!”

Hai người lại nhỏ giọng thương lượng về tiền đánh cược, hoàn toàn bỏ qua một trong những nhân vật chính là tôi đây.

Tôi cắn đầu ngón tay, buồn bã nhìn sàn nhảy.

Lúc âm nhạc vang lên, tôi thấy Ninh Mặc nhìn về phía chị gái thần tiên làm động tác mời, hai người tác phong nhanh nhẹn lập tức tiến vào sàn nhảy.

Mặt của Thái Kỳ lập tức cứng lại.

“Thái Kỳ, cậu thua!” Tiễn Đạc cười đến run rẩy, chỉ vào Ninh Mặc rồi lại chỉ vào tôi: “Tôi đã bảo là cậu ta không có cảm giác gì với Diệp Hồng Kỳ rồi mà!”

“…” Tôi lại bị hắn đả kích lần nữa, cũng may tính chống đả kích ngày càng cao, không còn cảm giác đau lòng chút nào.

“Tại sao, Diệp Hồng Kỳ?” Thái Kỳ tìm không ra đáp án, đổi qua hỏi tôi.

Tôi chép miệng trả lời hắn: “Bởi vì tôi không biết khiêu vũ, Ninh Mặc biết chuyện này, mấy cậu nam sinh cùng khoa lúc khiêu vũ với tôi, đều bị đạp thành móng heo!”

Thái Kỳ vuốt cằm, điệu bộ như đã ngộ ra.

Tôi nhìn thấy một nụ cười xấu xa từ trên khóe miệng hắn lan rộng ra, hắn kéo tay tôi, nhìn về phía tôi mắt chớp chớp: “Đị, Hồng Kỳ, dẫn cô nhảy điệu nhảy đầu tiên!”

A? Miệng tôi còn có một miếng dưa ha mi, cứ vậy mà bị hắn kéo ra sàn nhảy.

Có lẽ là kỹ thuật nhảy của Thái Kỳ rất tốt, bởi vì với trình độ của tôi, mà hắn có thể một bước không sót mang tôi nhảy chẳng khác nào múa ballet.

“Mẹ kiếp, Thái trợ lý, đây là slow, đâu phải nhảy Latin, anh lôi tôi sắp ói rồi đây này!” Tôi cảm thấy đồng chí Thái Kỳ giống như đang quăng bánh nướng Ấn Độ, tay trái tay phải đều giang rộng, cả người tôi đều ở trong trạng thái rung chuyển, lúc thì bay đến bên trái hắn, lúc lại bắn qua bên phải.

Thật là đầu váng mắt hoa.

Thái Kỳ thở hổn hển, mệt mỏi như là chó già kéo tôi phịch một cái ra phía sau, quay đầu đưa tay tìm lấy tay tôi, luống cuống tay chân oán trách: “Diệp Hồng Kỳ, cô cho là tôi muốn vậy sao, với cái thể loại nhảy như rút gân này của cô, tôi không quăng xa một chút, chẳng lẽ lại đi tìm tự ngược!”

Lúc nói chuyện, chân của tôi không cẩn thận giẫm lên mũi giày hắn, hắn kêu lên một tiếng, khoát tay, liền quăng tôi văng ra ngoài, chẳng qua là chỉ trong không phẩy năm giây, hắn lại vèo một cái, đầu gối trượt trên đất bay qua tiếp lấy tôi, toàn bộ khách khứa đều dùng vẻ mặt hóa đá nhìn màn trình diễn của hai chúng tôi.

Tiễn Đạc lệ rơi đầy mặt giơ cái ly đứng bên ngoài buồn bực: “Hồng Kỳ, đây là điệu slow mà, sờ lâu ấy…”

(

╯▽╰

)

“Hồng Kỳ, giai điệu của vũ khúc này quá mãnh liệt, tôi muốn ói…” Thái Kỳ lè lè lưỡi, đứng tại chỗ đung đưa lảo đảo.

Tôi hoàn toàn chết lặng… lắng nghe tiếng nhạc cất cao dai dẳng, xứng với tà âm của Đăng Lệ Quân, rất có một loại cảm giác như thời gian đã dừng lại.

Giai điệu mãnh liệt ở chỗ quái nào chứ! Thằng nhóc Thái Kỳ này rõ ràng là đang chọc tôi! Tôi hung hăng đạp vào chân hắn một cái, sắp nổ tung!

Ai, ai cho tôi cái khay nào, tôi muốn đập chết thằng nhóc này!

“Thái trợ lý, chúng ta đổi bạn nhảy đi!”

Aiz, tôi đang mờ mịt, bị một bàn tay kéo qua, không cần đóng làm bánh nướng Ấn Độ nữa rồi, tôi hất đầu, giơ móng vuốt ra túm được vị trao đổi tôi kia, cố gắng lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc kêu lên: “A?Ninh Mặc?”

Là Ninh Mặc kéo tôi qua.

Hắn nhìn tôi khẽ mỉm cười, con ngươi đen như mực mang theo vài phần ấm áp, nhiều hơn nữa là vẻ mệt mỏi: “Hồng Kỳ, cô bay khắp sàn khiến tôi hoa cả mắt!”

Ai u…. Mẹ của tôi ơi, Ninh tiểu tổng mà cũng biết nói đùa.

“Hồng Kỳ!” Hắn muốn nói lại thôi, đưa tôi chậm rãi chuyển động khắp sàn, tôi nhìn chằm chằm tròng mắt sâu thẳm của hắn , lập tức có một tia khẩn trương, một cước dẫm luôn lên giày hắn.

Mặt của hắn vặn vẹo mấy phần, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên nở nụ cười: “Aiz, đau quá, là trả thù sao, Diệp Hồng Kỳ?”

Tôi vô cùng đau lòng nói xin lỗi: “Không phải tôi cố ý đâu. Ninh Mặc, chúng ta đều là bạn học thân thiết, sao lại nói trả thù gì chứ?” Tôi cảm thấy giọng mình vừa khách khí vừa xa lạ. Ninh Mặc đột nhiên siết chặt tay, lông mi rũ xuống.

Tôi còn trả thù hắn cái gì chứ, trước hắn trêu chọc tôi vui đùa, nếu như tự bản thân tôi có chút cốt khí, cũng đâu có trở nên mất mặt như vậy, sai là do tôi, tôi đã đánh giá bản thân quá cao, tôi có quyền gì mà đi trả thù hắn chứ.

“Diệp Hồng Kỳ!” Ninh Mặc nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng tôi, xoay một vòng, đưa tôi khỏi trung tâm sàn nhảy, ra gần phía bên ngoài.

“Ừ?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn cứ hỏi tiếp.

“Cô và Thái Kỳ đang yêu nhau?” Hắn tựa hồ rất khó hỏi ra được, mỗi một chữ phun ra, đều nhíu mày.

“A?” Tôi dùng giọng nói vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ninh Mặc, con mắt nào của anh thấy tôi và anh ta đang yêu nhau?”

Ánh mắt Ninh Mặc chậm rãi dời đến cổ tôi, dừng ở nơi nào đó.

Tôi hắc hắc cười gượng: “Thái trợ lý thích đùa dai, anh biết mà, tôi trời sinh bộ dạng ngu ngốc, người thích trêu cợt tôi có khối người.”

Tôi chẳng hề để ý nhún nhún vai: “Aiz, tôi cũng quen rồi, mọi người chẳng qua là vui đùa một chút thôi mà.”

Ninh Mặc chần chừ một chút, liền ngẩng đầu lên, con ngươi nhìn thẳng vào tôi, trong mắt vừa đau đớn vừa hốt hoảng: “Hồng Kỳ, không phải vậy đâu!”

Tôi dùng giọng nói phấn chấn, nắm quyền: “Ninh Mặc, tôi đã nghĩ rồi, tôi muốn học tập Thái trợ lý, cua được Thái tử gia của Thiên Duyệt, sau khi cao cao tại thượng rồi, sẽ không có ai dám trêu chọc tôi nữa.”

Có tiền có quyền, luôn không bao giờ sai.

Ninh Mặc trầm mắt, nhìn tôi thật lâu, cánh tay đặt trên thắt lưng tôi vẫn đang run rẩy.

Lại quay một vòng, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Hồng Kỳ, bây giờ tôi mới hiểu trước đây…”

Tôi đang tập trung nghe hắn nói, đột nhiên, một sức mạnh kéo tôi ra đằng sau, phục hồi tinh thần lại, đồng chí Thái Kỳ đã mặt đầy hưng phấn kéo cổ tay tôi: “Ninh tiểu tổng, bạn nhảy hoàn bích quy Triệu!”

Vật về chủ cũ, điển tích: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.

“…” Tôi im lặng, hình như câu hoàn bích quy Triệu không nên dùng vào lúc này thì phải.

Thái Kỳ ngước mắt lên, bí hiểm nhìn Ninh Mặc, dưới ánh đèn ngũ sắc rực rỡ, ánh mắt lóe lên như đám lửa,”Ninh tiểu tổng, hy vọng Hồng Kỳ nhà tôi cũng là hoàn bích quy Triệu.”

Lông mi Ninh Mặc chậm rãi rủ xuống, phủ k

ín tròng mắt của hắn, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Thái trợ lý, tôi còn chưa kịp nhìn rõ bản thân, anh, vẫn nhanh hơn tôi một bước!”

Thái Kỳ cười cười một tiếng, điệu bộ rất đắc ý mênh mông, kéo cổ tay tôi, đi về phía bàn bánh ngọt mới được đưa lên. “Diệp Hồng Kỳ, mau mau mau, ăn trước món chính đi!”

Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Mặc, cảm thấy lúc này không có câu nào an ủi hắn được, vậy nên, vẫy cái khăn nhỏ trên tay đi theo sau Thái Kỳ, vừa chạy vừa gọi: “Thái trợ lý, anh xông lên trước đi, chọn đồ ngon vào ~ phải chọn miếng lớn ấy ~”

“Rồi rồi, cô cầm thêm mấy cái đĩa đi, chúng ta hội họp ở phía trước!” Thái Kỳ vui sướng chạy ở phía trước, giơ đĩa lên, lập tức cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào sự nghiệp chọn đồ ăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio