“Bà… đây là bạn cháu còn ở trường, cháu xin lỗi vì không nói bà biết”
Nó nhanh trí nghĩ ra nhưng mà nó lại ngu ngơ, quên là hắn nói tên khác chứ không phải tên Zenshiro nằm trong top tỷ phú.
Và sau đó thì nó đành phải giải thích lại toàn bộ, nhưng chỉ là không nói bà biết chuyện hắn là thần, chỉ nói hắn vô gia cư rồi đưa về cho làm vệ sĩ, ngay khi giải thích thì có Hikaru đánh hơi được phòng nhỏ và bước vào, cũng trong bộ dạng lịch lãm vô cùng, thế là lại thêm lời giải thích.
Sau đó thì nó cúi đầu nhận lỗi, để người lạ vào biệt thự cũng không thông báo cho ai đây là một cái tội rất lớn của dòng tộc, hơn nữa còn không phải top tỷ phú, chỉ là người thường thì càng bị tội nặng, nó lấy cây roi đưa trước mặt bà và quỳ xin lỗi.
“Rumi… cháu có thấy vui khi dinh thự có thêm người không? Thực ra thì ta cũng muốn cháu có được người hầu, mặc dù là trái với quy định, nhưng giờ cũng sắp trở thành người kế nhiệm thì cháu có quyền làm theo ý mình, miễn là phù hợp và cảm thấy thích là được, ta không cấm khi cháu nói chuyện với người ngoài”
“Bà…”
“Hai người đó, nhìn qua thì bà không thấy họ có ý xấu với cháu, nếu họ đã nhất quyết muốn làm người hầu thì ta không ép, cháu hãy kí hợp đồng với họ… bao lâu thì tùy… những anh chị em khác của cháu đều có rất nhiều hầu gái, riêng cháu thì không vì ta nghĩ cháu là người mạnh mẽ, không cần đến người hầu”
“Cháu cảm ơn bà nhiều lắm”
Nó đã khóc khi bà nói thế, đúng là bà luôn làm điều tốt nhất với nó, Riko và Hikaru cũng ôm nhau khóc… nó và bà chỉ cười trừ thôi, lâu lâu nó nghĩ “không biết họ có phải là kẻ thù của nhau không nữa”
Và sau đó bà đi ra ngoài… nó và hắn và Hikaru ký hợp đồng làm người hầu dài hạn của nó, trước khi trở về dinh thự, thì Hikaru lại ra ngoài ăn uống thêm nữa, về dinh thự thì cái tên cáo ấy chẳng bao giờ nấu được một bữa thịnh soạn như thế cả, trong phòng còn nó và hắn.
“Ngươi đúng là… một tên đại ngốc”
“Lần này thì đến lượt tôi đề nghị… Fukuhara Riko hãy trở thành nhân viên Secret Service của tôi”.
Secret Service đại loại như là người hầu cận thân tín của chủ nhân, chủ nhân bảo gì thì làm theo không được trái lệnh.
“Tiểu thư chắc chứ? Với một kẻ như tôi…”
Vì là yêu cầu bất ngờ nên hắn cũng có chút bất ngờ với nó, trước nay hắn muốn ở bên để cảm ơn nó vì đã cứu hắn, nhưng dần thì hắn chẳng muốn rời xa nó.
“Ừm”
“Lần này… em sẽ không nuốt lời được đâu đấy”
“Ừm”
“Lần này… chúng ta sẽ không chia cắt được đâu đấy. Nếu nuốt lời sẽ có ngàn mũi kim… đâm vào bụng. Tôi sẽ là người nhận những mũi kim đó. Vậy nên xin đừng giết tôi đấy nhé?”
“Hả?”
… Và lời thề được ký kết… hai tay móc ngoéo và nhau, nụ cười trên môi của nó cũng tươi hơn mọi ngày, Riko cảm thấy tim đập rộn ràng, không ngờ Rumi cười đẹp như thế, trước nay nó rất ít khi cười như vậy… bên ngoài kia Hikaru say bí tỉ và hắn là người đưa Hikaru về dinh thự.
Nằm trằn trọc cả đêm để suy nghĩ về chuyện hợp đồng ký kết với Riko, mãi gần sáng nó mới chợp mắt được cho tới sáng.
“Chào buổi sáng Rumi tiểu thư”
Nó mặc đồng phục tới trường và cầm túi xách, vừa mở cửa ra thì đã thấy hắn cười tươi và chào, làm nó nhớ tới chuyện tối qua, mặc dù giờ hắn chính thức là người của dinh thự, nhưng thực sự thì nó không biết đối mặt với hắn sao nữa, có khi cứ để hắn như trước lại tốt hơn ấy.
“C-Chào buổi sáng, Riko”
Chào xong thì nó mới thấy mặt mình đỏ lên vì ngượng.
“Hôm qua tôi đã rất vui… Vì được tham gia buổi lễ quan trọng của tiểu thư, lại còn được đích thân tiểu thư kí hợp đồng dài hạn nữa. Vậy là từ nay, tôi có thể phục vụ tiểu thư rồi?”
Hắn nói mà không chớp mắt, chuyện hôm qua làm hắn mong được gặp nó lắm, nên sáng sớm đã đứng trước cửa phòng tận mười lăm phút.
“Hử… Ta thấy đôi khi có thêm người hầu thì tiện hơn thôi nhé.”
Nó rối trí nên giọng nói cũng thay đổi luôn…
“Vâng… Dù như vậy, nhưng tôi vẫn rất vui”
Hắn vui không còn từ nào diễn tả nữa rồi.
Nó nghe hắn nói kiểu hoa lệ… đột nhiên tim nó đập nhanh hơn mọi ngày, kiểu như là…
Hắn nắm tay nó xuống dưới nhà dùng bữa sáng và chở nó tới trường, một tay hắn cầm cặp nó tay còn lại thì cầm tay nó dắt đi, cứ như là anh dắt em đi học đấy.
Cho dù là ngồi ăn, ngồi uống nước hay là ngồi trong lớp học thì tim nó khác lạ hơn mọi ngày, cảm giác tim đập thình thịch, cứ như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Tan giờ học, trên đường trở về dinh thự, ngồi trong xe nó cũng không nói câu nào với hắn, tại sao làm người hầu thật sự lại khó như thế này, còn hắn thì lái xe nhìn qua gương thấy nó như vậy, hắn mỉm cười.
Tối nó lại ngâm mình trong phòng tắm… mà nó vẫn không thôi nghĩ về hắn và những lời nói của hắn… nằm trong phòng điện thoại nó reo lên, mở ra xem thì đó là tin nhắn của hắn:
“Một lần nữa cảm ơn tiểu thư nhiều lắm, tôi sẽ làm tất cả mọi việc vì tiểu thư”
Hắn nằm trên phòng của mình, nó đã cấp cho hắn một căn phòng trong dinh thự, trên lầu hai, bên trong phòng cũng đầy đủ mọi thứ như phòng của nó, cũng có cả một cái lap riêng, hắn cũng trở thành người bình thường để được động vào máy tính và sử dụng sao cho không bị hỏng, hắn đang xem cách sử dụng máy tính, và những thứ bình thường khác, mọi thứ cần thiết nhất về nó, hắn đều phải học qua…
Nó cảm giác tim mình đập rất nhanh… tình trạng này cũng kéo dài mấy hôm nay rồi, nó cứ cảm thấy không yên… tim nó lại đập nhanh như thế khi đọc xong tin nhắn của hắn… nó nghĩ “Phải chăng đây là cái người ta gọi là… rối loạn nhịp tim”, có lẽ thời gian gần đây nó hoạt động mạnh nhiều quá, nên cần phải cẩn thận hơn với sức khỏe của mình mới được, sau đó thì nó cũng nhắn tin lại.
“Tôi biết mình còn nhiều khiếm khuyết, nhưng từ nay xin phiền ngươi nhiều”
Rồi nó bỏ điện thoại sang một bên và nằm ngủ, nó suy nghĩ một chút là nó gửi như vậy có được hay không? Viết thế này có hay không, lần đầu tiên nó gửi tin nhắn cho một người con trai mà đúng hơn thì là một con cáo? Nhưng nếu tiếp tục ở cạnh hắn… có khi nó sẽ tìm ra được một điều gì đó về cái căn bệnh “rối loạn nhịp tim” mà nó hiện giờ đang chống trọi, nhắc lại rồi nó đặt tay lên ngực và cảm nhận trái tim mình đập thật nhanh.
Hắn ở phòng đang xem máy tính… nhận được tin nhắn tới của nó thì hắn vui mừng không còn từ gì diễn tả, ôm luôn cái điện thoại vào ngực rồi một tia sáng lóe lên trong đầu… hắn làm việc tới tận khuya mới ngủ.
Sáng sớm hắn lại đứng trước phòng chờ nó dậy… chưa đầy mười giây sau cánh cửa mở ra…
“Rumi tiểu thư… cô đã dậy rồi, chào buổi sáng”
Vẫn là điệu bộ cung kính cúi đầu trước mặt nó.
“Chào buổi sáng, Riko”
“Cảm ơn bức thư hoa lệ của cô hôm qua, tôi đã rất cảm động”
Cả đêm hắn học cách gửi tin nhắn sao cho đối phương cảm thấy yên tâm nhất, còn nó thì nhớ lại rồi có chút ngượng.
“Hử… ta chỉ tập gửi tin bằng điện thoại thôi?”
“Tôi sẽ đọc nó mỗi tối trước khi đi ngủ”
Trên tay hắn cầm điện thoại trong bộ dạng rất khoái chí khi được nó nhắn tin cho mình, cũng là lần đầu tiên hắn biết sử dụng điện thoại.
“Đưa đây… phải xóa nó”
Nó chạy tới giằng lấy cái điện thoại trên tay của hắn, mặc dù nó thấp hơn hắn nhưng nó cũng rất giỏi võ đấy chứ, thế nhưng mà nó lại không lấy được điện thoại trên tay hắn, hắn cũng là cáo thần chứ phải người thường đâu, tất nhiên là né rất chuẩn.
“Không được”
Hắn nói chữ “không được” một cách ngọt ngào và có phần “chêu” tức nó.
“Cái gì mà ~không được~ chứ”
Nó nhắc lại cái chữ đó theo kiểu ngọt ngào của hắn, nghe mà thấy giả tạo lắm.
“Hơn nữa, tôi đã lưu một bản trong máy tính, thẻ SD và cả trong dịch vụ phục hồi tin nhắn. Tôi cũng đã in và ép dẻo đoạn thư, cất nó ở một nơi an toàn”.
Bản mặt hắn sáng lạng và rạng rỡ hơn bao giờ hết, cả đêm qua hắn cũng đã xem cách nào để lưu giữ được tin nhắn lâu và không bị mất, có rất nhiều cách… hắn đọc bao nhiêu và đã làm bấy nhiêu…
“Làm đến vậy ư?”
Nó chỉ muốn đập đầu vào tường và chết đi thôi, đúng là cáo hại người.
Sau đó Hikaru cũng gọi hai người xuống ăn sáng, nó thật thà tự nhiên khi đề nghị cáo và sói ngồi ăn cơm cùng nó luôn… tất nhiên là cả hai đều đồng ý hai chân hai tay rồi.