Một tuần sau khi cuộc thi Marathon kết thúc, hôm nay cũng là ngày cuối Hikaru ở trong chuồng dành cho chó canh nhà, bắt đầu từ hôm sau là cậu được ở trong một căn phòng riêng mà nó cấp cho.
Không phải vì Hikaru đòi hỏi gì mà chính nó bảo như thế, dinh thự rất lớn và nhiều phòng khác nhau, trước đó vì nó lo sợ tên sói đó có mưu mô nên mới để hắn ở ngoài, giờ đây thì nó hiểu được con người này nên không làm như thế nữa, cho hắn một phòng riêng, trên lầu ba nhưng cách rất xa phòng hắn, nó thì ở dưới tầng hai.
Đôi khi Hikaru muốn được yên tĩnh. Mỗi lần như thế, cậu ta lại uống cà phê và cậu đang pha cà phê trong phòng của mình, cậu ở dạng người.
Nhưng khi có ai đó phá đám, Hikaru trở nên cáu bẩn, ngồi trên bàn màu trắng tinh khôi trong phòng của mình, đợi khá lâu để café chảy hết những giọt nước cuối cùng, cũng là lúc Hikaru ngồi vắt chéo chân và thưởng thức, đầu tiên cậu hít hà một hơi, chuẩn bị uống thì nghe giọng của cáo, đứng ngay ngoài cửa kiểu khách không mời mà tới.
“Ố Hikaru, ngươi lại làm cà phê à? Ta rất thích cái mùi cà phê này?”
Hikaru không biết làm việc nhà và siêng năng như Riko, nhưng lại pha cà phê cực kỳ ngon, Riko cũng vài lần bị thu hút bởi mùi hương này, hôm nay cũng không ngoại lệ, Riko đang rảnh rỗi mà nó thì đi học rồi, Riko biến thành dạng thú bông cáo, bộ lông màu vàng mềm mượt, còn có đệm chân êm ái mà nó thích sờ vào mỗi ngày nữa.
Mùi cà phê làm cáo thèm thuồng muốn chết, Riko nhanh chóng phi vào nhà của Hikaru và khen, nhiều lần cáo học cách pha qua mạng nhưng đều không thành công, còn Hikaru thì không chịu dạy cho hắn.
“Oh, ta mừng là ngươi thích nó”
Hikaru bản tính cáu bẩn hiện lên trên mặt, khuôn mặt và đôi môi gian tà nói, bỏ tách café lên bàn và lấy trong người ra một con cá mực khô, lò nướng mới đun nước để pha cà phê, Hikaru nhanh chóng đeo mặt nạ chống mùi rồi nướng hai con cá, lấy quạt quạt phẩy phẩy hết lên người cáo, còn nói bằng giọng khó chịu.
“Cho ngươi ngửi thoải mái luôn này”
Cáo dùng hai tay che mắt và không ngừng ho sặc sụa. Đúng hơn thì cáo rất ghét mùi này, cũng chẳng có lý do gì, chỉ là không thích thôi.
“Ngươi ghét ta đến mức phả mùi cá tanh vào ta sao?”
Hikaru dừng lại một chút, tháo ống thở ra và nói giọng bình thản và có chút ấm ức.
“Ghét lắm, cực kỳ ghét”
Như một cú sốc đấm thẳng vào mặt cáo, làm cáo cảm thấy tức giận mà mạnh mồm kể công sức mình đối tốt với Hikaru.
“Tại sao? Ta cho ngươi ăn lại dẫn ngươi đi dạo! Tính ra ta cũng là chủ ngươi! Sao ngươi lại ghét ta chứ?”
Hikaru thảnh thơi ngồi khoanh chân và đàm tiếu với cáo, thấy hắn ta ở dạng cáo rồi còn giở cái giọng trẻ con ra nói chuyện, còn kể công nuôi mình nữa, làm cậu ghét nay càng ghét hơn. Tiện thể hắn ta muốn biết thì cậu cho biết luôn.
“Tại sao ư? Ngươi muốn biết à?”
“Ta muốn biết xem ta có làm gì sai không. Nếu có thì ta sẽ sửa.”
Miệng nói không ngừng, tay không ngừng chỉ về phía Hikaru, còn làm điệu bộ chắp hai tay bên hông, cáo càng nói càng lớn tiếng hơn.
“Vậy sao? Rất tốt. Thế thì đừng có than khi ta nói đó.”
Hikaru nhanh tay với lấy quyển sổ màu đỏ khá là dày dặn, mà theo suy nghĩ thì đó chính là quyển ghi chép những cái ghét mà Hikaru dành cho Riko, ghi từ kiếp trước tới kiếp này.
“Được rồi! Cứ nói đi”
Cáo muốn nghe xem cái tên này ghét mình đến thế nào.
“Được! Ta sẽ đọc ,, lý do ta ghét ngươi”
Vô tư nói ra con số mà mình ghét Riko, cáo nghe mà cả cơ thể như rớt xuống địa ngục, cậu ta không đùa mình đấy chứ?
“Nhiều vậy sao? Nói ngắn gọn thôi?”
“Hử… ta ghét cách ngươi ra lệnh, ghét mái tóc dài, ghét bộ lông mềm mượt của ngươi”
“Cái gì?”
“Ghét đàn ông biết nội trợ, ghét sự tốt bụng của ngươi”
“Thôi đi nha”
“NÓI CHUNG LÀ TA GHÉT NGƯƠI”
Hikaru muốn nói thêm nhiều nữa, nhưng mà nói câu nào thấy Riko “chênh vênh” câu đó, nên cậu nói túm lại cho nhanh, việc gì phải dài dòng với cáo, hơn nữa nhiêu đó cũng đủ để hắn ta biết mình ghét hắn ta lắm rồi.
Câu nói cuối cùng của Hikaru, như có mũi tên đâm thẳng vào đầu hắn, cáo co ro rúm người lại, cả người run lên vì sợ hãi, và còn rơm rớm nước mắt nữa.
“Đó. Ngươi yêu cầu ta nói giờ ngươi lại dỗi. Ta ghét cách mà ngươi đau khổ. Cuối cùng… Hừm… Có một lý do rõ ràng nhất. Ngươi muốn biết luôn không?”
Hikaru mỉm cười khi đạt được ước nguyện bóc mẽ Riko, vẫn còn miễn phí một câu ghét dành cho hắn nữa.
“Là gì?”
Riko cũng ấm ức lắm, thôi thì nghe cho hết cũng được, nhưng bản thân hắn đang rất kìm chế để nghe.
“Đó là… Ngươi không phải Rumi tiểu thư”
“Thế thì ngươi phải ghét cả thế giới chứ?”
“Thì đúng thế mà. Ta ghét mọi thứ không phải Rumi tiểu thư”
“Ngươi điên thật rồi”
“Không chỉ con mắt, mà còn sao, bầu trời, hoa, mọi thứ ta đều ghét”
Hikaru đứng dậy phân tích cho Riko hiểu rằng cậu ghét mọi thứ trên thế giới này, ngoại trừ nó và lớp trưởng của nó, nhưng chỉ mình cậu biết.
Riko không ngờ cậu ta còn ghét cả bông hoa mọc trên vách đá nữa, còn kinh khủng hơn khi Hikaru còn ghét cả chính bản thân mình.
Cả người Riko dựng ngược lông lên và lạnh buốt, tên này bị thần kinh thật rồi, nên hắn giới thiệu bác sĩ tâm lý ở gần nhà ga cho Hikaru tới chữa bệnh, nhưng cậu từ chối.
Hikaru phớt lờ đi và chăm chú giải thích, vì là sói hoang nên bản năng của cậu là nguyền rủa người khác. Cậu còn là hiện thân linh hồn của những chú chó bị khổ cực cho tới chết. Thế nên cậu ghét mọi thứ cũng là đương nhiên.
Mặc dù là thần nhưng trái ngược với thần cầu may với Riko, Hikaru là thần nguyền rủa theo ý chủ nhân.
“Kể cũng phải”
Riko nghe thì thấy có chút hợp lý nên không căm ghét hay thắc mắc nữa.
Hikaru thì cười khinh khỉnh với Riko, vì hắn ta được mọi người ưu ái hơn, được ăn sung mặc sướng, vậy nên Hikaru cười chế giễu hắn:
“Cơ mà có thứ ta thích hơn Rumi tiểu thư đấy”
“Là gì?”
Riko giả vờ đưa tay lên nghiêng đầu rồi hỏi.
“Đó chính là… Sự đau đớn của khẻ kh…”
“Thôi nín đi”
Hikaru chưa nói hết câu thì bị Riko chặn họng, vì điều đó chẳng tốt lành gì với mình cả.
“Ối à, mải tám với ngươi mà cà phê nguội rồi, ta không thích uống cà phê nguội. Phải rồi, khách tới nhà mà ta quên không mời nước. Uống cà phê đi này”
Hikaru cười tươi bê cốc cà phê nguội giơ trước mặt Riko, mặt mày Riko ủ rũ vì nghe những lời cậu nói, cũng có phần đúng trong đó, nhưng nghĩ tới việc cậu ta dám đưa hắn thứ không sử dụng làm hắn tức lên mắng.
“Đừng có vứt đồ thừa cho ta!”
“Rồi rồi, ta sẽ miễn phí cho ngươi thêm đồ ăn vặt nữa, một con mực nướng nhé!”
Hikaru chỉ tay sang bên bếp còn đang nướng con mực nãy giờ, Riko lại ho sặc sụa.
“Ha ha… Ngươi còn nướng nó nãy giờ à?”
“Thôi ta đi làm ly cà phê khác đây.”
“Này, đợi đã! Đừng có uống một mình chứ!”
Riko chạy nhảy đi theo Hikaru, nói thì nói thế chứ đằng nào Riko cũng cho Hikaru những triệu yên rồi, giờ cậu có được loại cà phê hảo hạng nên cũng không chấp nhặt với Riko.