Rumi cũng bước qua tuổi mười bảy rồi, dinh thự bây giờ vẫn chỉ có mình Riko là người làm việc nhà kiêm quản gia quản lý mọi thứ ở đây.
Ngày chủ nhật hàng tuần, Riko lau dọn dinh thự, vừa lau vừa hát, mặc dù giọng hát của hắn như vịt bầu ấy, sau khi dọn sạch dưới lầu một, Riko nhanh chóng chạy lên lầu hai và dọn dẹp ở cầu thang, chạy thật nhanh đến các phòng khác ở lầu này và quét dọn, trên miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Dinh thự nhiều phòng thật đấy, không biết mình phải dọn dẹp đến bao giờ mới xong đây, giờ này chắc Rumi tiểu thư vẫn chưa dậy đâu, mình phải tranh thủ dọn dẹp trước khi tiểu thư tỉnh mới được.”
Nhưng vừa chạy được một lúc thì Riko nghe được tiếng điện thoại bàn kêu, Riko nhanh chóng đi theo tiếng kêu, lần trước có nghe nó bảo nếu ai gọi thì cứ nghe, vì giờ Riko là quản gia rồi nên không phải sợ gì hết.
Điện thoại bàn màu vàng nhìn là thấy đắt tiền cỡ nào, kiểu điện thoại bàn thiết kế hướng cổ điển nhưng không kém phần hiện đại.
“Alô, nhà Sakurai xin nghe”
Riko được nghe nhiều câu nói lịch sự từ những tiểu thư và công tử nên vận dụng theo cách học được.
“Rumi có nhà không? Cho tôi gặp cô ấy”
Đầu giây bên kia là một giọng nam, nghe thì còn khá trẻ con chắc trạc tuổi tiểu thư, Riko nhanh gọi cho tiểu thư thông báo, vẫn không quên nói người đầu dây chờ giữ máy và hỏi tên của cậu ta để dễ dàng nói với tiểu thư.
“Rumi tiểu thư có cậu chủ Botan gọi”
“Nói là ta không có nhà”
Rumi đang ngủ trong phòng, ngáp ngắn ngáp dài, có ngày chủ nhật mà cũng không để mình được ngủ ngon nữa, hơn nữa cái tên Botan này gọi chẳng có gì khiến nó phải nghe máy cả.
“À… tôi lỡ nói tiểu thư trong phòng rồi”
Riko biết mình hơi có lỗi khi tự ý thông báo đối phương là cô chủ mình ở đâu, mong là nó không mắng mình.
“Phiền quá”
Nó mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng dài chưa đến đầu gối, mái tóc hơi rối vì chưa được chải gọn gàng, bộ dạng ngáp ngủ, nhưng làn da trắng của nó nhìn là khiến người khác mê mệt, nó nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi đi nhanh ra miệng còn lẩm bẩm tên này thật phiền.
Riko cười cười có chút mê mẩn vì nó quá thu hút, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý định vì khuôn mặt nó không có ý muốn nghe điện thoại của tên con trai này.
Quả đúng như dự đoán của hắn, Rumi vừa đặt điện thoại lên tai, không cần biết là đối phương kia nói:
“Chào, Rumi đó hả?”, Rumi đã thẳng thắn xổ một tràng.
“Beep thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Hãy để lại lời nhắn sau tiếng Bíp, và rồi nhà của ngươi sẽ cháy ra tro.”
Hoàn thành xong câu nói của mình, thì Rumi ngáp một cái nhìn qua Riko thở dài nói:
“Lần sau tên đó mà gọi cứ bảo ta không có nhà”
Rumi đóng cửa phòng mình rồi ngủ tiếp, Riko thì khuôn mặt ngạc nhiên tột độ, tiểu thư vừa mới mắng chửi một tên đấy sao? Nói đúng thì tên con trai đó chắc cũng là top tỷ phú nào đấy, nhưng không ngờ Rumi lại nhẫn tâm như thế.
Gần trưa thì nó mới mò dậy và xuống dưới nhà, cái bụng nó kêu ọt ẹt không tài nào mà ngủ thêm được nữa.
Trước khi Rumi xuống nhà, chuông cửa dinh thự kêu lên, Hikaru không có ở đây nên Riko ra ngoài cổng lấy thư vào, bìa ngoài là một tập hồ sơ nhìn rất đẹp, bên trên ghi “gửi tiểu thư Sakurai Yukari Rumi” Riko mang vào và để trên bàn, vừa thấy nó đi xuống thì nhanh chóng dọn cơm cho nó ăn.
Ăn xong thì nó ra bàn ngồi, lúc này Riko đẩy một cái bàn lớn bên trên là một tách trà và chén trà, đặt nhẹ nhàng trên bàn của nó, rót trà thảo mộc mời nó uống, tiện thể Riko đưa nó tập hồ sơ khi sáng.
“Rumi tiểu thư, lúc nãy tôi nhận được hồ sơ này và cả cái vali này nữa”
“Ờ vậy à… chắc là truyện của ta đây mà”
Rumi nhìn bìa hồ sơ, không còn ngạc nhiên nhiều, vì tập đoàn đó mỗi lần gửi tới là một bìa khác nhau, có khi là phong bì, có khi là kẹp mỹ thuật, v… v… lần này là tập hồ sơ.
Bên trong là tờ giấy và cái vali kia là tiền thưởng, có ghi bên trên là “Giải nhất cuộc thi truyện tranh và đã được xuất bản”
Riko thắc mắc nên hỏi nó:
“Rumi tiểu thư… viết truyện tranh sao?”
“Ừ… ta vẽ manga cứ sáu tháng ta xuất bản một cuốn rồi đưa đến nơi nhận quảng bá và làm thương hiệu truyện tranh nổi tiếng, nếu tốt và được giải thưởng thì họ sẽ chuyển về tận nhà và cả số tiền lẻ này.
Đấy chính là lý do vì sao Hikaru trước đây từng thấy ví tiền của nó, trước nay mua gì nó cũng chỉ xài thẻ, cũng nhờ những giải thưởng thế này nên nó mới có tiền để ví.
Riko thật ngưỡng mộ nó, vì không ngờ nó giỏi như vậy, vừa học giỏi lại võ cũng giỏi hơn hết lại còn biết vẽ manga mà nét vẽ của nó rất đẹp và mướt, nhìn là đủ biết người đó có đôi tay khéo léo đến thế nào, nhưng nhìn qua cả cái vali tiền thế kia mà nó bảo là tiền lẻ, đúng là giàu có nên cái gì cũng nhỏ.
“Tiểu thư thật giỏi, tôi ngưỡng mộ tiểu thư lắm, lúc nào tôi có thể đọc truyện mà tiểu thư viết được không?”
Riko bày tỏ lòng tự hào và cảm xúc vui mừng quỳ một chân xuống, cầm tay nó đôi mắt chớp chớp đầy tinh quái.
“T… tùy ngươi, cũng chẳng có gì đâu… số tiền này, ngươi cầm lấy mà dùng coi như là tiền lương”
Rumi đỏ mặt, cái điệu bộ của hắn thật khiến người khác khổ sở, chỉ cái vali đựng đầy tiền trước mặt cho Riko, nhìn sơ qua thì số tiền đó cũng là hắn làm việc cả mấy năm mới có được, chợt nghĩ lại thì giải nhất truyện tranh mà trong sáu tháng mới xuất bản được một cuốn, thì quả là số tiền không hề nhỏ.
“Vậy chắc là truyện của tiểu thư được rất nhiều người mua và đọc nhỉ? Cái tên Yukari Rumi sẽ được mọi người nhắc đến, tôi thật hãnh diện vì tiểu thư”
Cách vẽ và trình bày nội dung của các nhân vật trong truyện tranh không phải dễ dàng gì? Hơn hết là cách diễn đạt câu chuyện, tính ra thì cứ mỗi năm phải có hai câu chuyện hay và thực sự đặc sắc thì mới có giải, thế thì năm nào nó cũng đoạt hai giải nhất sao?
“Không? Ta lấy tên khác, không dùng tên thật của mình, nếu thế thì bên phía nhà xuất bản chắc chắn sẽ nể nang dòng họ của ta mà cho đoạt giải dễ dàng, ta không muốn thế!”
Nói đúng hơn thì công việc vẽ manga này chỉ mình nó biết, dinh thự chỉ mình nó ở nên không ai hay biết về việc này, Rumi vẽ manga từ khi học lớp ba, hồi đó học mỹ thuật khi nào cũng xuất sắc, các bài vẽ đều được thầy cô và các bạn trong lớp hết lời khen và ngưỡng mộ.
Sau khi chuyển tới dinh thự ở, thời gian đầu Rumi cảm giác buồn và chán nản, mỗi lúc như vậy Rumi thường lên phòng vẽ tranh ngồi vẽ tất cả những hình ảnh trong đầu mình nghĩ ra.
Trên báo và ti vi có nói tới chương trình vẽ manga xuất bản ra bạn đọc, nó vô tình gửi một bài cho quản lý xem, ngay hôm sau họ rất ưng ý và còn muốn thật nhiều những manga như vậy, họ cần người có tài năng vẽ sắc nét các nhân vật như thế, toàn bộ những lời khen có cánh đều dành cho Rumi.
Riko lắng nghe việc của nó mà hắn phải khóc nức nở, hắn cảm thông cho nó giống như “trong cái rủi có cái may”… nó cười nhàn nhạt, chuyện cũng không có gì đáng để bàn bạc.
“Được rồi! Ta mới nghĩ ra câu chuyện mới! Giờ ta phải thực hiện chúng, ngươi phụ ta một tay mang vài tập giấy A và bút vẽ ra ngoài khuôn viên dinh thự cho ta”
Nó vừa hay nghĩ ra được manga hay trong đầu và muốn thực hiện ngay tức khắc, bình thường thì nó vẽ và làm nội dung thì mất một tuần để xong một cháp, cho dù nó có bị ốm đau hay bệnh tật thì vẫn duy trì vẽ manga đều đều, mỗi năm vẫn cho xuất bản hai bộ truyện, có khi độc giả muốn tiếp diễn truyện của nó thêm phần mới, thì nó sẵn sàng làm phần tiếp theo.
“Vâng, khi nào tiểu thư muốn uống trà thảo mộc thì cứ gọi tôi, tôi luôn ở ngay bên cạnh tiểu thư”
“Đ… được rồi”
Câu nói khiến Rumi cảm thấy ấm lòng, lại bị… rối loạn nhịp tim.
Riko thì cười và gật đầu nhanh chóng, sau đó mang cất vali tiền kia vào trong phòng mình, coi như là một món quà mà Rumi tiểu thư dành cho hắn, rồi ghé lên phòng tranh mà hắn đã đi ngang qua nhiều lần, mở cửa vào trong và lấy dụng cụ vẽ tranh, lặng lẽ đến bên Rumi.