Cuộc đấu mà Asuka chọn đó chính là… quán Karaoker, Rumi thì sao cũng chiều hết, không có ý kiến gì.
Asuka biết gần đó có một quán karaoker rất hay, mỗi lần tâm trạng không tốt thì thường tới đây hát.
Bước vào đại sảnh bên dưới, hai người chọn phòng trống, lần đầu tiên được đến mấy nơi kiểu thế này, làm Rumi nhìn ngang ngó dọc vì rất lạ.
Nhưng điều lạ mà Rumi cảm thấy được, chính là không gian chật hẹp và vô cùng nhỏ bé, cả một tiệm karaoker này mới chỉ bằng cái phòng bếp của dinh thự Rumi ở, khuôn mặt không tí thích thú chút nào, còn tỏ ra rất chán ghét.
“Nơi này là nơi nào vậy?”
Sau khi được Asuka đặt phòng và đưa lên phòng hát, nó bắt đầu cảm thấy nản hơn, hát ở một nơi như thế này thì sao mà chịu được.
Asuka chợt nghĩ tới dinh thự hoàng tá tràng mà nó ở, cũng hiểu được chút phần nào, thở dài nhàn nhạt đáp.
“Hiển nhiên là quán karaoke rồi? Cô chưa từng đến quán karaoke lần nào à?”
Nhưng sau câu nói của Asuka, chợt nó nhận ra nơi này cũng rất lạ, coi như là thám hiểm thế giới tí hon cũng không sao?
Bắt đầu Rumi đi vòng quanh phòng, rồi nhìn những thứ khác lạ trong phòng, nhanh miệng hỏi Asuka:
“Ra thế! Lần đầu tiên tôi đến một nơi lạ thế này! Nhưng mà nơi này còn nhỏ hơn phòng tắm nhà tôi nữa!”
Rumi nhìn cái ti vi mỏng nhưng bé bằng một phần tư ti vi ở nhà, còn nhìn vào cái ipad phiên bản “quá cố”, nhìn cái mic cũ mèm.
Phía trên trần nhà còn sơn đủ màu, chỉ có hai cái ghế dài và một cái bàn là vừa đủ căn phòng, nó cảm thấy bức bối và ngột ngạt một chút, ngay cả chút ánh sáng của phòng cũng giống như cái đèn dầu của thời cổ đại.
“Nếu cô ở trong phòng nhỏ bé, tối tăm thế này hàng giờ liền, thì cho dù cô không phải người sống nội tâm, cô cũng sẽ trở nên tù túng và sợ bóng tối mất.”
Nó dùng bộ mặt không còn gì thảm hơn để nhắc nhở cho hamster đạo chích, bộ dạng đứng khoanh hai tay giải thích.
Asuka ngạc nhiên không biết nói gì, dù sao cô bây giờ không phải trả số nợ của bố mẹ, nhưng cũng chỉ dư giả tiền ăn thôi, và một ít tiền tiêu vặt mỗi tháng, một lần đi như này cũng tốn bao nhiêu tiền của mình rồi.
Bất đắc dĩ Asuka lớn giọng, nếu còn phí thời gian thì tốn thêm tiền:
“Rồi, bắt đầu gọi đồ uống và chiến thôi. Mà cô muốn uống gì nào? Nếu chỉ gọi một món thôi thì tôi bao cũng được.”
Asuka nhanh chóng ngồi xuống ghế da êm ái, với cô thì cảm thấy được ngồi ghế da là niềm mơ ước, miệng hỏi và tay cầm cái điện thoại trên cạnh chỗ ngồi gọi nhân viên mang nước và đồ ăn, nhưng cô chỉ đủ tiền cho mỗi người một phần nước và phần đồ ăn thôi.
Nó cũng không nói nữa, ngồi vào ghế đối diện Asuka, nhìn cô ta bằng ánh mắt kì quái, sau đó dở quyển menu màu đỏ và bắt đầu ngao ngán gọi đồ ăn, trưa giờ nó cũng chưa được ăn uống gì.
“Thế thì trà xanh Shiun với pa-tê gan ngỗng hạng nhất.”
Nhìn quyển menu mà nó chẳng thấy món nào mình ưng ý cả, nên nhìn Asuka, nó chợt nghĩ, cô ta tự thách đấu mình mà cũng keo kiệt như vậy, chẳng có ấn tượng chút nào.
Còn Asuka thì nghệt cái mặt ra, mấy món đó thì cô còn chưa được thấy nữa, hơn nữa cùng lắm thì cũng chỉ nghe tên và thấy trên ti vi, trong các nhà hàng thượng hạng mới có mấy món đó.
“T-Tôi nghĩ họ không có mấy món đó ở đây đâu?”
“Đúng là cổ lô sĩ, vậy tôi uống nước trà đá”
Ngoài những thứ kia ra, nó chẳng tha thiết ăn món gì ở đó cả, sau đó Asuka kêu những thứ cần thiết, nhân viên mang lên liền sau đó.
Nó nhìn cái tên nhân viên, có chút gì đó là lạ, bình thường nhân viên mặc đồng phục, nhưng đây thì không, hắn chỉ đội cái mũ của nơi này, cố gắng che mặt của mình, còn bộ đồ trên người lại khác thường.
Sau đó Asuka bắt đầu lên hát, nó mới không suy nghĩ nữa, ngồi khoanh tay khoanh chân nhìn cô hát.
Asuka vừa cất giọng hát, nó cảm giác như mình lạc vào âm nhạc thời na bô lê ông chưa mặc quần, cảm thấy các tế bào mình bị tê liệt, nếu như không phải bị ép ngồi đây thì thà nó nghe Riko và Hikar kể chuyện có khi lại thích thú hơn.
“Yay, để xem điểm số thế nào nào?”
Asuka hát xong còn giơ hai ngón tay lên mỉm cười, và còn rất khoái chí vì mình hát quá hay, không ngừng lẩm bẩm nghĩ thầm, với một người lần đầu tiên tới đây hát như Rumi thì làm sao có thể hay như cô được.
Màn hình máy tính cũng thật biết khiến người hát cảm thấy tụt hứng, còn xuất hiện thêm một con chi pi hình tai mèo dơ bảng hiệu: “ điểm, hát dở quá, lặn đi”
Trên đầu Asuka xuất hiện rất nhiều vạch đen, tâm trạng không ổn, miệng nói giọng trầm xuống:
“Tại sao?”
Rumi đang “chìm đắm” vào nhạc cổ đại, thấy Asuka ngồi một góc, nó cũng đủ hiểu tâm trạng, hơn nữa còn thấy điểm số, muốn cười cũng không dám, nghiêng mặt nói:
“Hiển nhiên rồi, đó là vì cô lỡ nhịp tùm lum đấy.”
Cô đang buồn mà nghe nó nói, còn buồn thêm vội lấy lại tâm trạng vì đó mới chỉ là khởi động thôi, còn khi cô hát thật thì không dễ thấp điểm như thế.
Mà Asuka vui mừng trong lòng, vì giờ đến lượt Rumi, như cô suy nghĩ thì người lần đầu tiên đi hát chắc chắn không hay được, nên rất háo hức để cười lại Rumi, cô sẽ giữ được Riko bên mình bằng bài hát sắp tới này.
“Rồi, giờ đến lượt cô đấy?”
Nghe tới việc đến lượt mình, nó ừm nhẹ một cái rồi cầm mic lên hát, trong đầu nó muốn cho cô gái này thảm bại, vì nhiều lần dám phá đám Riko.
Giọng hát của Rumi vừa cất lên, cả khán phòng như chìm trong âm nhạc hiện đại, giọng hát đã được tôi luyện từ nhỏ.
Asuka lại một lần ngạc nhiên hết cỡ, cô còn thấy ánh sáng phát ra từ người Rumi, như khiến cô lạc vào một buổi hòa nhạc hoành tráng, trang phục trên người nó cũng được hóa trang thành một nữ hoàng âm nhạc nổi tiếng thế giới.
Asuka hết lời khen ngợi nó giỏi thật đấy, cô cũng ao ước được như vậy, nghĩ lại giọng dở ẹc của mình có khi cô không có cửa thắng rồi.
Từ bé Rumi đã được học những bài học đặc biệt, khóa học của nó bao gồm luyện giọng và luyện thanh, do những chuyên gia hàng đầu dạy.
Có thể các bạn đã quên, nhưng Rumi là một cô gái siêu giàu, dù cho đây là lần đầu tiên đi hát karaoke, thì cô ấy không thể thua một cô bé trung học tầm tầm được.
Và chi pi hình tai mèo màu hồng, giơ bảng điểm số “ điểm, bạn là nữ thần trong lòng tôi, mà con nhỏ hát đầu tiên là Asuka phải không?”
Nó trở về nhìn Asuka và nói, giọng vui mừng:
“Có vẻ như trận đấu phân được thắng bại rồi nhỉ.”
Asuka vẻ mặt trở nên tức giận hơn, nhưng còn cố gắng nói:
“Chưa đâu, trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi, những bài hát cần tình yêu thương! Tôi sẽ không thua đâu?”
“Được lắm, vậy tôi sẽ cho cô đo ván.”
Cuộc chiến của hai người ngày càng nóng bỏng, sang vòng tiếp theo, hay nhiều vòng tiếp theo nữa thì Asuka luôn về thua, với các thang điểm bốn mươi, bốn lăm và không qua khỏi năm mươi điểm.
Rumi thì khỏi phải nói, bài nào bài nấy đều một trăm điểm, cho dù là thi nhạc tình yêu, nhạc cổ điển, hay nhạc trẻ con thì điểm số của nó luôn vững chắc và không lung lay.
Cuộc chiến cứ thế kéo dài cho tới tận khuya, sau đó thì mới kết thúc.
Nó vươn vai người một cái, cảm giác hát nhiều thấy cơ thể khỏe hơn hẳn, nó cũng cười và nụ cười thật khiến người nhìn khó tin.
Asuka đang tính tiền, vừa tốn tiền lại chẳng được gì, coi như tháng lương này tiêu sạch chỉ vì cái miệng lỡ nói điều trót dại, cô lẩm bẩm than thân:
“Không ngờ mình lại thua hết mới đau chứ?”
Rumi thấy vẻ mặt cô ta tính tiền mà cứ như người ta cướp tiền hay sao ấy, nó nhàn nhạt nói:
“Này, cô có muốn dùng thẻ của tôi trả không? Tôi không oán giận đâu, chỉ một ít tiền lẻ chẳng đáng là bao?”
Nó chìa cái thẻ của mình ra đưa chủ quán, sau đó chủ quán cúi đầu cầm và quẹt thẻ, Asuka ngỡ ngàng, còn Rumi chỉ hỏi cho có thôi chứ chẳng cần đợi Asuka trả lời, lần đầu tiên nó được tới nơi này, cũng lần đầu tiên tâm trạng nó mới thoải mái như vậy, trong lòng cũng có một phần cảm ơn Asuka.
“Nên để tôi trả thì hơn, tôi không muốn mắc nợ đối thủ của mình”
Vì nhân viên tính tiền rồi, nên cũng không cần trả họ mà trả cho nó, nó cũng phát lờ đi và ngạc nhiên nói:
“Đối thủ? Chẳng phải đối thủ là từ dùng khi hai người ngang cơ nhau sao? Còn cô thua toàn tập như vậy? … Thật là, cô đi học làm gì không biết?”
Với nó những điều cơ bản vốn có trong cuộc sống, đều được học và biết qua, tuy nhiên thì ứng dụng thực tế lại rất ít, vì không tiếp xúc với người bình thường như Asuka nhiều.
Asuka đúng là thua toàn bộ, không thắng nổi nó dù chỉ một lần, coi như xong, từ nay thì chẳng còn cơ hội nào nữa cả.
Sau đó hai người vừa xoay người về phía sau thì.