Rumi chạy hoài nhưng không nhìn thấy được ánh sáng, trời mưa càng lớn, Rumi đành ngồi gọn dưới hốc của một gốc cây khá to, nghĩ tới hành động vừa rồi, nó lại khóc thương cho thân phận mình.
Nó đã lọt vào giữa khu rừng sâu, ở đây có khá nhiều thú dữ và toàn là những loài thú ăn thịt, ngồi khóc một lát thì nó nghe có tiếng bước chân rầm rầm, nghe rất nặng nề, sau đó nhìn ra ngoài.
Một con tinh tinh đang đi kiếm ăn, nhìn nó vô cùng to lớn, đặc biệt hơn là nó đang đánh hơi được con mồi, Rumi căng mắt ra nhìn, con vật dường như xác định được hơi người, nhìn xuống cái hốc cây dưới chân mình.
Rumi vì được học tất cả các sách nói về động vật, nên nó chợt bịt miệng và mũi lại, để con vật không ngửi được.
Tinh tinh chuẩn bị cúi tới mặt đất, thì một con gấu trúc to lớn xông tới, hai con nhìn nhau tóe lửa, rồi xông vào đánh nhau, lợi dụng lúc này Rumi liền chạy thoát ra khỏi đó.
Thật khổ thân cho nó, cả người ướt đẫm vì dầm mưa, đường đi xuống dốc núi lại trơn trượt, nó cứ thể ngã nhào cả người lăn xuống dưới.
Sau khi nó tỉnh dậy, khung cảnh trước mặt nó thấy rất lạ, đây không phải phòng nó, trước nay nó chỉ ở phòng của mình và chưa từng tới nơi khác, lát sau nó nghe được giọng nói của con gái.
“Rumi, em tỉnh rồi à! Em làm sao mà cả người lấm lem thế kia, còn có cả mấy vết xước trên chân và tay nữa?”
Giọng nói này là của Asuka, vì nhà của cô cũng gần gần ngọn núi, nơi mà Rumi ngã xuống.
Buổi trưa, Asuka đang nằm ngủ, nhưng lạ thay là cô nghe thấy được tiếng hét rất lớn từ ngọn núi này, cô cũng nghĩ khoảng cách từ nhà tới ngọn núi cũng gần chục cây, cô làm gì có giác quan thứ sáu đâu mà.
Nhưng đôi chân cô có linh cảm không lành, vội vã đạp xe tới và vừa dừng xe dưới chân núi thì đã thấy một cô gái, quần áo lấm lem, còn có một ít máu chảy ở tay và chân, lật người lên mới biết là nó, Asuka vô cùng lo lắng, toàn thân nó lạnh cóng, giờ cũng không thể đưa nó về dinh thự, nên cô mang về nhà rồi chữa trị, cho đến chập tối thì nó mới tỉnh.
Rumi nhìn lại cơ thể, những vết chầy xước đã được băng bó lại cẩn thận, bộ quần áo trên người cũng không phải của nó, vội dùng ánh mắt nhìn lên Asuka.
Cô có chút tức giận, dù sao mình cũng cứu nó mà đến lời cảm ơn cũng không có, nhưng cô không giận vì nó đang bị thương, nhẹ giọng nói:
“À, quần áo của em ướt với bẩn nên chị giặt rồi!”
“Tôi không mượn Hamster đạo chích cứu! Tôi về đây!”
Nó vừa cố đứng dậy đi, đầu gối bị co dãn mạnh nên nhẹ xước thịt và chảy máu, nó xém nữa thì ngã, may sao Asuka biết trước nên đỡ nó ngồi dậy, nói:
“Bây giờ, chân em chưa đi lại được, tạm thời em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, mai rồi chị đưa em về dinh thự. Bên ngoài trời vẫn đang mưa to, em mà ốm ra đấy thì không ai cứu em đâu.”
“Tôi không cần ai cứu, trước nay tôi sống một mình quen rồi, không cần cô quan tâm?”
Miệng nói nhưng trong suy nghĩ của nó, có phần dịu hơn một chút, chẳng qua vì tính “kiêu ngạo” nên nó không muốn hạ thấp bản thân.
Asuka nghe thấy bụng nó sôi lên, thì cười nhẹ rồi bảo nó ngồi im trên giường đó, còn cô ra ngoài lấy đồ ăn.
Vì tối nay em của cô ngủ tạm nhà Botan vì mưa lớn, nên căn nhà này chỉ còn hai người.
“Em ngủ phòng chị, chị qua phòng em chị ngủ, nếu đau chân thì cứ gọi nhé đừng ngại, chị ở ngay phòng đây thôi.”
Mãi thì mới dụ được nó ăn chút cháo và uống thuốc hạ sốt, bây giờ thì Asuka cũng không nhỏ mọn mà tức giận hay chấp nhặt với nó, dù sao nó cũng đang bị thương, cũng chẳng thể đấu khẩu với cô.
Đợi Asuka ra ngoài, Rumi mới nhìn sơ qua phòng ngủ này, xem xét một hồi lâu sau, nó phán một cách nhanh gọn, “Cái phòng bé như cái lỗ mũi”.
Nó ngồi xuống cái giường, mà chẳng thấy êm ái tẹo nào, nhìn sơ qua các vết thương trên người mình, rồi nó thở dài, trong đầu nó nhớ ra việc mới xảy ra, khiến tâm trạng nó lại buồn.
“R… Rumi, em tâm sự với chị được không?”
Asuka qua phòng em trai mình, nhưng không ngủ được, nhớ ra chuyện chưa hỏi nó vì sao lại bị như thế, cô đành ôm gối chăn mền qua phòng mình, mở cửa vào thấy nó vẫn còn ngồi đó.
Rumi giật cả mình, ở dinh thự của nó, người ra vào đều gõ cửa xin phép, ở đây lại khác nên nó nhíu mày nhìn Asuka.
“Có chuyện gì mà cô ôm mền qua đây, không lẽ cô không có tay gõ cửa trước khi vào phòng người khác à!”
Asuka nghĩ, “Đây là nhà mình chứ đâu phải tòa nhà khủng bố đó đâu mà cô ta lớn giọng thế, nhưng thôi nhìn kĩ lại giờ cô ta bị thương nên không chấp.”
Rumi thấy Asuka nhìn cơ thể mình một lượt, còn nhìn chăm chú vào các vết thương, nó hiểu ra nhanh chóng, rồi nổi khùng lên quát:
“Cô đừng nghĩ là tôi bị thương rồi viện cớ này nọ, cứ sống thật với Hamster đạo chích của mình đi.”
Asuka nghe thấy nó nói mình là đạo chích, lại phẫn nộ không kém, mặt tối xầm lại, giọng nói rất hùng hổ.
“Chị không muốn em cứ mãi xem là đạo chích này, đạo chích nọ, chị có tên đàng hoàng đấy, Asuka, Shinobu Kaori Asuka!”
Và cứ thế, đến đêm mà phía nhà này vẫn chưa ai chịu ngủ, hàng xóm lâu lâu cũng giật mình vì giọng nói vàng oanh của hai cô gái.
Mãi cho tới khi khát khô cổ, thì mới dừng, Asuka nằm dưới đất còn Rumi nằm trên giường.
“Rumi… nói chị nghe chuyện xảy ra được không?”
Asuka nằm nhìn lên nó đang quay người vào trong, chưa bao giờ cô nghĩ nó sẽ lâm vào hoàn cảnh trớ trêu này, tiếp xúc qua nhiều lần, cô thấy nó không phải người xấu, chỉ vì khuôn mặt lúc nào cũng khó coi, nên mới thế.
“Tôi đã nói là không có chuyện…”
Nằm quay mặt vào trong, nhưng suy nghĩ của nó là không muốn nhắc tới chuyện đau lòng đấy, cũng không muốn nhớ tới hắn nữa, nhưng nó chưa nói hết câu thì Asuka đã chen ngang.
“Chị biết là mình không giúp được gì cho em, nhưng ít ra em cũng nên tâm sự ra, để trong lòng nhẹ nhõm hơn, chị rất thích nghe tâm sự của người khác, vì bản thân mình sẽ hiểu hơn về họ.”
“Chị không cần tỏ ra mình là người tốt đâu, không có đạo chích nào tốt bụng cả? Chị mau ngủ đi, tôi không muốn làm phiền tới người khác!”
Dứt câu thì nó cũng kéo chăn lên nửa đầu, nhắm mắt lại ngủ… nhưng nước mắt nó chảy xuống gối.
Riko vẫn đang dưỡng lông ở trong phòng, hắn đang rất vui mừng vì mai là được gặp nó, hơn một tháng qua hắn rất nhớ nó, muốn được nhìn nó cười, nhìn nó ăn đồ ăn hắn nấu, được chở nó tới trường, hắn rất mong điều đó, nên hắn đã đi ngủ từ sớm.
Hikaru vì ăn quá no, mà quên giờ giấc và thời gian, cậu cố gắng dùng thuật biến hình về tới phòng mình và chìm vào giấc ngủ.
Ngày mới lại tới, những tia nắng đầu tiên chiếu vào mặt nó, làm nó bực bội, lồm cồm mở mắt dậy, nhìn qua căn phòng một lượt, không phải phòng mình, lắc nhẹ đầu suy nghĩ về sự việc tối qua.
Giọng nói của Asuka ngoài cửa cắt ngang suy nghỉ của nó:
“Rumi, em dậy rồi thì ra đây ăn sáng với chị, à đồng phục của em chị để trên bàn đấy, em thay rồi lát chị đưa em tới trường.”
Asuka chợt nghĩ, “Có em gái tuyệt thật đấy, mình sẽ trở thành người chị đảm đang nhất hệ mặt trời.”
Nhưng nụ cười tắt ngỏm khi nó bước ra với đồng phục trường:
“Tôi đón taxi tới trường, không cần phiền tới chị đâu, thế nhé, tôi đi đây.”
Sau đó nó tức tốc ra khỏi căn nhà đó, nhưng đi được vài bước nó quay lại, vừa hay nó thấy Asuka ngồi một mình bên mâm cơm, khuôn mặt cô ủ rũ lạ thường.
“Asuka… cảm ơn chị!”
Nó không biết nói điều gì hơn, sau đó nó đi luôn không quay người lại.
Asuka chợt cười tủm tỉm, đứng ngoài cổng cười một mình, cứ như là ăn phải nấm, Yabu từ phía sau đi tới cũng không hiểu chuyện gì mà bà chị mình cười nhiều thế, nhưng mùi thơm trong nhà làm cậu nhóc này đói, chẳng quan tâm chị mình nữa.