“Dừng lại thôi!”
Tất cả mọi người nhìn theo hướng giọng nói cất lên, đầy uy quyền và mạnh mẽ.
Giọng nói uy nghiêm của bà nó cất lên, nhìn thấy cảnh vừa rồi, chắc chắn ai cũng biết sức lực của nó tới đâu, không cần đấu tiếp nữa, nhìn thấy vết thương trên eo nó không ngừng chảy máu, khiến bà lo lắng.
“Tóp bốn tỷ phú, coi như chúng tôi thua, chúng tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cô là mở lớp võ và Rumi là người đứng lớp giảng dạy, bây giờ các người có thể về.”
Bà bước lại gần sân đấu, hai hầu gái cầm quạt và cận vệ cầm dù lớn đi theo sau, dừng lại trước mặt nó, lập tức có bác sĩ tới và chữa trị vết thương, nhưng giọng nói cô gái một lần nữa làm gián đoạn.
“Không, bây giờ tôi tự tin vào bản thân là mình hoàn toàn giành chiến thắng, nhưng yêu cầu đó quá tầm thường, tôi giỏi như vậy rồi thì đâu cần cô ta đứng lớp.”
Cô gái không chút suy nghĩ hay do dự gì cảm, mà vô cùng phẫn nộ giọng nói rất lớn để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Bốn vị võ sĩ kia thì không biết nói như thế nào, họ có thể thấy cô làm vậy là hơi quá rồi, hơn nữa còn đặt điều kiện với họ, không sợ cô không được làm vệ sĩ cao cấp của tóp bốn tỷ phú sao.
“Vậy cô muốn gì?”
Rumi lấy cuộn băng trắng trong hộp dụng cụ kia, rồi bó buộc lại vết thương trên eo mình, cũng không cần bôi thuốc, chỉ cầm máu tạm thời đã, là người học võ lâu năm, nó cũng đoán già đoán non được điều mà cô gái sắp nói, chỉ là nó có thực hiện được không thôi, vì vết máu cũng đang bào mòn làm da thịt, cộng thêm mồ hôi trên cơ thể ngấm vào vết thương, khá đau và rát rát.
Cô gái đi đến gần nó hơn, đột nhiên một tia sáng lóe lên làm nó chú ý… chiếc khuyên tai cô gái đó đeo… có màu đen, hình trăng khuyết, nó nhìn kỹ hơn khi cô gái đấy nói với nó.
“Tôi muốn cô và tôi đấu nhau, cho tới khi nào cô quỳ xuống xin tha, lúc đó tôi mới hài lòng”
Cô gái mơ ước được đấu với nó, cũng trả thù vụ tối hôm đó với nó, dám đạp cô vào góc tường, cô thề là không tha cho nó thêm lần nào nữa.
Bà của nó thấy cô gái này quả là hỗn láo, chỉ là một vệ sĩ của tóp bốn, mà dám bắt nó quỳ xuống xin tha ư, hoang đường, quả là hoang đường, mà tức giận mắng cô ta:
“Cô chỉ là một vệ sĩ, cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai? Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu không rời khỏi đây thì cô sẽ phải chết.”
Mọi người vô cũng phẫn nộ, một khi bà của đại gia đình Sakurai lên tiếng, không một ai dám chống lại, giọng nói của bà mang theo sự khinh bỉ, và nhìn người con gái trước mặt mình rất hèn hạ.
Ngay khi dứt câu nói, toàn bộ vệ sĩ canh giữ bên dinh thự chính, lần lượt cầm cung tên, súng, kiếm, đao, gậy đứng bao vây toàn bộ chỗ thi đấu, số lượng vệ sĩ rất đông, đứng kín cả sân, những người máu mặt thì vẫn ung dung ngồi bên trong xem kịch hay.
Bốn người vệ sĩ khuyên nhủ, nhưng cô gái vẫn không thay đổi quyết định.
Lâu lắm rồi bà của nó mới ra lệnh “chết” nên mọi người từ già đến trẻ rất sợ hãi, nhưng cũng háo hức xem người bị trừng phạt, nhẹ thì bị cắt thịt từng miếng nhỏ, nặng hơn thì bị bắn, nặng hơn nữa thì cùng lúc bị cung tên bắn và bị kiếm đâm.
“Đợi đã, tôi sẽ đấu với cô.”
Động từ mạnh phát ra trong miệng nó, vị bác sĩ cũng toát mồ hôi khi tạm thời băng bó được vết thương cho nó, một lần nữa nó không muốn bất kể ai xem thường nó và gia tộc nó.
“Cô chắc chứ, nếu thua tôi lần này, cô sẽ phải quỳ xuống xin tôi tha thứ đấy.”
Cô gái giọng nói đều đều, nhìn nó vẻ thích thú.
Bà của Rumi khuyên ngăn, nhưng nó muốn tự mình giải quyết, trước đây ai cũng sợ khi nhìn nó chiến đấu, và hơn hết ai cũng nể vì nó được vinh danh trong vị trí đầu tiên, nó không muốn vì chút chuyện mà ảnh hưởng tới danh dự đầu bảng của đại gia đình.
Những cô, dì, chú, bác, anh, chị, em, đều rất hài lòng với lời giải thích vừa rồi, trong lòng họ thầm cỗ vũ cho nó.
Cánh tay của bà nó giơ lên, những đạo cụ sắc nhọn và vệ sĩ lui xuống đứng xem trận đấu.
Giữa sân chỉ còn nó và cô gái, vết thương nó đã không thể chảy máu nữa, vì được băng cẩn thận.
“Trước khi đấu, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”
Nó nghĩ lung tung trong đầu rồi nói.
Cô gái không hiểu ý nó muốn gì, nhưng cũng gật đầu coi như là đồng ý.
“Tôi có thể được biết… thân thế thật của cô không? Đôi bông tai của cô, tôi từng nhìn thấy ở đâu đó, rất quen… và dường như còn rất hiếm.”
……
Một vài suy nghĩ lóe lên trong đầu Riko, sau khi ngồi nhe Asuka kể toàn bộ câu chuyện, hắn lập tức đến tìm Hikaru và nói với cậu.
Cả hai bắt đầu suy nghĩ, vì hắn đoán chắc là có kẻ giở trò, giả dạng biến thành hắn, rồi lừa nó chuyện gì đó, khiến nó trở mặt với hắn.
“Ngoài chúng ta là thần và biến được thành người ra, thì không còn ai có khả năng đó nữa mà? Tại sao lại xuất hiện đến hai Riko.”
Hikaru ngồi suy nghĩ phân tích, sau đó cậu cảm thấy nhột nhột quay sang thì thấy ánh mắt long lanh của hắn, Hikaru giật mình không lẽ hắn ta nghĩ cậu chính là người đó.
Hikaru vội xua tay thật mạnh, bào chữa hôm đó chính là cậu ăn uống tại nhà hàng, nên không tới đón nó được.
Suy nghĩ để tìm ra kẻ giả mạo, cả hai quyết định lên ngọn núi sau trường và tìm xem có manh mối nào không?
“Riko, ngươi có chắc là nơi này không, u tối quá.”
Cả hai đi sâu vào trong ngọn núi, Hikaru biến thành thú bông, ngồi trên vai hắn, hắn cũng biến thành cáo thần để tiện cho việc dùng thuật biến hình, và ẩn thân khi gặp con người.
“Ta chắc chắn là nơi này, nếu tên đó là thần, thì không thể để em ấy ở nơi có ánh sáng, với võ thuật của em ấy, chắc chắn đấu lại được.”
Riko chân đi miệng nói, ánh mắt dò tìm đường, chỉ hướng theo bóng tối đi vào gần nơi cuối cùng của ngọn núi.
“Riko, ngươi có nghĩ là người đó biết rõ bản thân ngươi không, Rumi nhận biết mọi thứ rất nhạy bén, nếu như người đó chỉ cần biểu hiện khác ngươi một chút thôi, thì chắc chắn cô ấy nhận ra.”
Hikaru đứng dậy bám cổ áo Riko, bản thân còn run run, nhưng cũng vẫn phải phân tích cho hắn để còn nhanh tìm manh mối, rồi rời khỏi nơi oái oăm này.
Riko gật gù đồng ý điều vừa rồi, bước chân Riko nhanh dần và dùng sức chạy thật nhanh, hình như phía trước có ánh sáng nào đấy, hai người chạy theo vệt sáng, càng chạy càng vào sâu trong bóng tối.
Một lát sau khi định dạng vệt sáng không còn, hắn dừng lại thở dốc, nhưng Hikaru cả người cứng đờ lại, run như cầy sấy một tay kéo kéo cổ áo hắn, miệng thì lắp ba lắp bắp.
“R… Riko… kia là…”
Hikaru nhìn thấy hai con mắt màu đỏ trong bóng tối, vô cùng sợ hãi, bèn chui xuống phía dưới núp trong áo hắn.
Riko nhìn lên, bóng dáng con vật có hai con mắt màu đỏ ấy bước ra, nghe tiếng bước chân thôi cũng đủ hiểu con vật này rất to lớn.
Sau khi nhìn thấy toàn thân, thì mới biết đó là con tinh tinh, chiều cao và cân nặng, độ dài rồi ba vòng của con tinh tinh này, gấp mấy chục lần so với hắn.
“Riko, ngươi còn đứng nhìn làm gì, mau chạy đi, nó ăn thịt chúng ta bây giờ”
Hikaru ngoi cái đầu lên, một tay thì kéo nhẹ cổ áo ngay trước ngực hắn, tay còn lại thì kéo cằm hắn xuống, bảo hắn rời khỏi đó mau.