*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Mục Dương xem tài liệu tham khảo nội bộ, mới biết đường tình hình thảm họa ở Đường Sơn nghiêm trọng hơn những gì anh tưởng tượng rất nhiều.
Giám đốc Phó nói với anh, bên nhà xuất bản muốn phái người đến vùng thiên tai, ban huấn luyện cũng cần người ở tuyến đầu. Tuyển ứng viên tiêu chí trước nhất là tinh thần và thể chất có thể vượt được thử thách, sau đấy mới tới trình độ chuyên môn. Người có khả năng sáng tác cao mà cơ thể lại yếu đuối thì có đi cũng chỉ tổ khiến người dân ở đó thêm phiền, nói gì tới chuyện sáng tạo tác phẩm cứu trợ thiên tai.
Phương Mục Dương hỏi: “Bác thấy cháu thế nào ạ?”
“Điều kiện sinh hoạt bên ấy chỉ sợ còn gian khổ hơn những gì cháu nghĩ đấy.”
Phương Mục Dương trực tiếp hỏi: “Ngày mai khi nào lên đường?”
Lúc Phương Mục Dương đạp xe trở về lều chống dư chấn, trong giỏ xe còn có một cái mũ thợ mỏ gắn đèn. Anh liếc nhìn đống gỗ nhỏ ở trên mặt đất, đó là số gỗ anh định dùng để dựng một cái lều mới. Trên phố có một ít gỗ cho người dân dùng để làm lều chống dư chấn, nhưng hôm qua mọi người đã dựng lều xong, sáng nay ra đường anh thấy còn thừa kha khá, sau khi chào hỏi một vòng thì đã nhặt về hết cả.
Phí Nghê đứng ở ngoài lều, trông thấy Phương Mục Dương từ đằng xa. Đợi tới khi anh đạp xe về gần đến nơi, cô mới lên tiếng hỏi: “Cậu mang cái mũ thợ mỏ này về làm gì thế?”
“Tối tôi định dựng lều, không có đèn thì nhìn không rõ.”
“Hôm qua cậu đã dựng lều cả ngày rồi, hôm nay đừng làm gì nữa, khi nào rảnh hẵng tính. Giờ cứ ăn cơm đã.”
Phí Nghê lấy ra một hôm cơm, đưa cho Phương Mục Dương, bên trong có hai cái màn thầu cùng với cà chua xào trứng. Màn thầu là Phí Nghê mang từ nhà ăn về cho anh, còn cà chua là hôm qua anh mua còn thừa, mẹ Phí lấy ra xào trứng, năm quả cà chua mà chỉ có một quả trứng gà. Hôm nay cha Phí đi lấy trứng gà, lúc tới lượt ông thì còn lại đúng một quả. Trứng lúc này rất khan hiếm, bọn họ đành ăn tiết kiệm. Có điều nhìn hộp cơm của Phương Mục Dương, người ta sẽ nghĩ rằng nhà họ bữa này xào hai quả trứng.
“Mọi người đều ăn hết rồi, cậu ăn đi.” Vốn dĩ hai vợ chồng già muốn đợi Phương Mục Dương về rồi cùng ăn, nhưng Phí Nghê nói không cần. Cô cho một phần thức ăn vào trong hộp rồi ăn luôn cùng cha mẹ.
“Mà sao cậu về muộn vậy?”
Phí Nghê chưa từng thấy mặt Phương Mục Dương nghiêm túc như thế bao giờ. Hôm qua anh dựng lều, tay phồng rộp hết cả lên, máu trên hai tay còn nuôi được không ít muỗi, thế mà sáng nay vẫn còn tâm tình trêu đùa cô. Vậy mà buổi tối trở về, cả khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi.
“Mai tôi sẽ đi Đường Sơn.”
Phí Nghê nghe thấy hai chữ “Đường Sơn”, giọng điệu bỗng nhiên trở nên kích động: “Cậu đi đến đấy làm gì? Đấy là khu vực tâm chấn, ảnh hưởng còn nặng nề hơn chỗ chúng ta rất nhiều.” Đồng nghiệp của cô có người thân ở Đường Sơn, giờ muốn gọi điện thoại đường dài hay gửi điện báo sang bên đó đều không được.
“Tôi biết.” Anh còn biết rõ hơn Phí Nghê rất nhiều. Thực ra màn thầu hôm nay cũng giống với ngày hôm qua, vậy mà đọc báo cáo xong, anh lại cảm thấy chẳng thể nào nuốt nổi thứ gì.
Phí Nghê lại hỏi: “Đơn vị phái cậu đi à?” Hai mươi năm qua anh sống đã quá gian truân, cô thực sự không muốn anh phải mạo hiểm thêm nữa.
“Tôi cũng bằng lòng đi mà.” Nói xong mấy chữ này, Phương Mục Dương lại vùi đầu ăn cơm trong im lặng.
“Nhất định phải đi sao?”
Phương Mục Dương không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Tối nay tôi sẽ dựng xong lều cho em, mai là em có thể vào trong ở rồi. Thời gian tới tôi đi vắng, em cứ nghĩ lại xem mình muốn đồ đạc thế nào, nếu như định thay đổi gì tôi sẽ sửa lại theo ý thích của em.”
Cứ như thể cô giữ người lại là để bữa nay dựng lều, bữa sau lại đóng đồ cho cô vậy. Cô có phải là Hoàng Thế Nhân(1) đâu cơ chứ.
(1) Hoàng Thế Nhân: Nhân vật phản diện trong “Bạch mao nữ” (1950), một tên địa chủ xấu xa chuyên bóc lột và ức hiếp kẻ yếu.
“Cậu không cần dựng lều khác cho tôi đâu, cái lều hiện tại chẳng có gì là không ổn.”
“Tôi muốn dựng cho em đấy, không được à?”
“Ngày mai mấy giờ cậu đi.”
“Hơn năm giờ sáng.”
“Đi sớm như vậy mà tối nay còn muốn dựng lều gì nữa? Cậu không định ngủ hay sao?”
“Dựng lều nhanh mà.”
Phương Mục Dương cũng không để ý tới Phí Nghê nữa. Anh đội chiếc mũ thợ mỏ, bắt đầu bắt tay vào dựng một cái lều gỗ lý tưởng theo bản vẽ trong đầu mình. Có người nói muốn hỗ trợ, song anh lại bảo không cần.
Không phải anh ngại làm phiền người ta, mà là không tin tưởng họ.
Phí Nghê bảo anh không cần dựng nữa, nhưng Phương Mục Dương căn bản là không nghe cô.
Anh vừa dựng lều vừa nói với cô, anh không thích việc bỏ cuộc giữa chừng. Lúc anh nói những lời này, không hề chừa lại bất cứ khoảng trống nào để thương lượng.
Bình thường Phí Nghê bực bội, Phương Mục Dương đều dỗ cô. Nhưng mà hôm nay, anh thậm chí còn không nhìn mặt cô lấy một lần, chỉ để lại cho cô đúng một bóng lưng.
Phí Nghê thà rằng Phương Mục Dương vẫn là cái người thường xuyên hi hi ha ha, vừa cười vừa nói cái gì cũng nghe cô hết. Cô đã quen làm chủ trước mặt anh, anh không nghe lời như vậy, cô cảm thấy rất không quen.
Phí Nghê tất nhiên là giận, nhưng vì ngày mai Phương Mục Dương phải đi rồi, cô đành nhịn xuống mà thu vén đồ dùng cho anh. Anh có những gì, cô là người biết rõ hơn ai hết. Những thứ cần phải chuẩn bị quá nhiều. Trước hết là đồ ăn, cũng may cha cô sáng nay vừa ghé qua tiệm điểm tâm mua năm cân bánh quy, những thứ hôm qua mua còn dư lại cũng nhiều, vừa đủ để anh mang đi. Dù sao ở nhà mua thức ăn cũng dễ dàng hơn một chút. Tuy nhiên chỗ bánh quy ấy ăn cũng chỉ được mấy ngày, cô có hơi hối hận hôm nay đã không mua thêm mấy cái màn thầu. Vào cái thời điểm này, muốn mua cái gì cũng khó.
Phương Mục Dương vẫn còn đang dựng lều đằng kia. Phí Nghê thầm mắng anh là đồ ngốc, cũng có đeo đồng hồ đâu, sao cứ nhất nhất phải xắn tay áo lên khuỷu chứ, chẳng nhẽ sợ muỗi không đủ máu hút rồi sẽ chết đói hay sao?
Cô cầm dầu gió đi tìm Phương Mục Dương, lạnh nhạt nói: “Dầu này, bôi một tí đi.”
“Chờ một lát, em cứ để đấy đã.”
Phí Nghê cười nhạo trong lòng, chẳng phải chỉ là dựng một cái lều thôi sao, có cần phải nghiêm trọng đến thế không? Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nhìn không nổi nữa, đành phải mở lọ dầu gió rồi đổ một ít lên tay anh, sau đó lại lấy đáy lọ giúp anh xoa dầu cho đều. Trong lúc xoa dầu, Phí Nghê còn có thể cảm thấy cơ bắp dưới da của anh nảy lên.
Phương Mục Dương cuối cùng cũng nói cảm ơn.
“Giờ tạm thời đừng dựng lều nữa, cậu lấy xe đạp đưa tôi sang nhà chị gái một chuyến đi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Đi về rồi biết. Mau lên, không muộn quá nhà họ lại đi ngủ mất bây giờ.”
Phí Nghê ôm hộp bánh quy rỗng, ngồi lên sau xe đạp. Ban nãy cô thoa hơi nhiều dầu cho Phương Mục Dương, giờ trong mũi cô toàn là mùi dầu. Vì không muốn cái mùi ấy dính lên người mình, cô nắm chặt lấy gác baga, duy trì một khoảng cách nhất định với Phương Mục Dương.
Anh không chủ động nói chuyện với cô, cô cũng chẳng thèm bận tâm đ ến anh.
Chẳng mấy chốc đã tới lều chống dư chấn ở trước cửa nhà chị hai. Phí Nghê nhảy xuống xe, bảo Phương Mục Dương đợi cô bên ngoài, tốt nhất là cách xa cô một tí.
Anh rể hôm ấy nghe Phương Mục Dương nói xong thì đã lập tức đi tìm đồ về để dựng lều. Bọn họ một nhà ba người ở chung trong một cái lều, tuy có hơi chật chội nhưng mọi thứ đều ngăn nắp.
Trước lúc tới đây Phí Nghê đã suy nghĩ kỹ, nhưng khi vừa thấy chị hai thì lại cảm giác ngượng ngùng. Cô cất tiếng chào bà cụ, cố nén lại sự xấu hổ, xong rồi hỏi chị trong nhà còn có bao nhiêu bánh quy. Phương Mục Dương chuẩn bị đi xa, đi quá vội vàng, cô muốn xin một ít bánh quy cho anh mang theo, ngày mai cô sẽ đến tiệm điểm tâm mua về bù lại cho chị.
“Tiểu Phương đi đâu thế?”
Hiện tại người nhà đều biết tâm chấn ở đâu, Phí Nghê biết nếu bảo là Đường Sơn thì mọi người sẽ lo lắng, bèn nói tránh sang một thành phố khác.
Chị hai thấy cô vội thế thì liền bảo trong nhà vừa dự trữ được năm cân bánh quy cùng với một ít bánh mì, đồ hộp các thứ, giờ chỉ cần giữ một ít, còn lại đều cho cô tất.
Phí Nghê nói đồ hộp thì thôi, còn bánh quy và bánh mì thì chia cho cô một nửa là được, ngày mai cô nhất định sẽ trả lại. Hiện giờ không thể so được với lúc trước kia, trong nhà vẫn nên để lại ít đồ thì hơn.
Phí Nghê tới có chuẩn bị, tức khắc mở hộp bánh mình mang theo ra. Cái hộp này khá lớn, vừa đủ đựng hết chỗ bánh quy và bánh mì mà chị hai cho cô.
Cô chào tạm biệt anh chị và bà thông gia, ôm hộp bánh quy ra cửa, nhảy lên sau xe của Phương Mục Dương.
Trên đường quay lại nhà mình, Phí Nghê nói với Phương Mục Dương: “Cậu đừng kể là mình đi Đường Sơn, cha mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Phương Mục Dương nhận lời, sau đó chẳng nói gì nữa.
“Cậu đã chuẩn bị đồ ăn gì chưa?”
“Tôi mua ít màn thầu rồi.” Lúc quay về anh để túi màn thầu trong cái mũ thợ mỏ, Phí Nghê không nhìn thấy.
“Có nhiều không?”
“Đủ ăn mấy bữa.”
“Cậu đâu phải chỉ đi có một hai ngày.”
“Chắc là sẽ có lương khô, ăn cũng được.”
Anh nói câu nào là lại như muốn kết thúc cuộc trò chuyện câu đấy. Phí Nghê nhịn không được, lại bảo: “Bây giờ về cậu không cần dựng lều nữa đâu, sẽ ảnh hưởng đến mọi người nghỉ ngơi.”
“Ảnh hưởng thì ảnh hưởng thôi, một tí là xong ấy mà.”
“Sao cậu cứ như thế nhỉ?”
Phí Nghê xuống xe đạp, Phương Mục Dương tiếp tục đi dựng lều. Phí Nghê cầm bánh quy đi vào trong chiếc lều lớn, báo với cha mẹ chuyện Phương Mục Dương chuẩn bị phải đi công tác. Cô tự tay sắp xếp hành lý cho anh. Ngoài đồ ăn ra, cô còn chuẩn bị thêm một số loại thuốc như i-ốt và cao lỏng hoắc hương chính khí(2), còn cả hai bình bi đông quân đội, dự định rót đầy nước để sáng mai anh mang đi. Cô đã đọc được những kiến thức liên quan trên báo, hiểu được tầm quan trọng của nước sạch. Nếu thái độ của Phương Mục Dương mà tốt, cô sẽ may thêm cho anh một cái khẩu trang. Nhưng hiện tại, cô đã hoàn toàn từ bỏ cái ý định này.
(2) Hoắc hương chính khí: Một bài thuốc cổ truyền với thành phần chính là hoắc hương, dùng để giải cảm, chống nôn, giảm đau…
Phí Nghê đi ra khỏi lều, định bụng hỏi xem Phương Mục Dương để túi hành lý ở đâu. Anh vẫn đang đội mũ thợ mỏ dựng lều, nói là lều, còn không bằng gọi là một căn nhà gỗ nhỏ hình tam giác. Chẳng qua là vì thiếu gỗ nên phần khung hơi thưa thớt.
Lúc này Phương Mục Dương lại chủ động nói chuyện với cô: “Em xem xem thế nào? Có ưng không?”
Ánh đèn trên đỉnh đầu Phương Mục Dương rọi lên mặt của Phí Nghê. Giữa màn đêm tối tăm, vẻ mặt của cô trông thật hòa dịu.
Phí Nghê nghĩ tới chuyện sáng mai Phương Mục Dương phải lên đường, cũng không so đo việc ban nãy người ta lạnh lùng với mình nữa, nói: “Ổn lắm rồi, cậu mau đi nghỉ đi.”
“Đây mới chỉ là bán thành phẩm thôi, tôi còn phải sửa thêm nữa.”
“Cái này tôi ở hay là cậu ở? Nếu như cậu đã không ở thì còn ý kiến nhiều thế làm gì?”
Nhưng Phương Mục Dương lại cho rằng trước khi vào ở, Phí Nghê không có quyền phát biểu ý kiến.
“Túi hành lý của cậu đâu?”
“Em tìm làm gì?”
“Tôi chuẩn bị ít đồ ăn cho cậu.”
“Không cần, em cứ để lại cho mình đi.”
Phí Nghê kiên trì nói: “Ở bên kia nhất định là thiếu cái ăn, cho dù cậu có đủ cũng có thể phải chia cho người khác. Cậu cứ mang thêm một ít đi, chắc chắn không thừa đâu.”
Người trong lều chống dư chấn quá nhiều, Phí Nghê dứt khoát mang hành lý đã sắp xếp xong qua căn lều gỗ nhỏ của Phương Mục Dương, để ngày mai anh đỡ phải vào trong đấy lấy đồ lần nữa.
Phương Mục Dương đưa tay ra toan nhéo má Phí Nghê, nhưng rồi lại không nhéo mà chỉ đút tay vào trong túi quần. Anh có bao lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có một câu ra đến bên miệng: “Em nghỉ sớm đi.”Bonus
Hoàng Thế Nhân và Hỷ Nhi trong “Bạch mao nữ”
Cao lỏng hoắc hương chính khí