Bà Ánh Mỹ ngồi ở phòng khách, tay cầm miếng táo, vừa ăn vừa xem ti vi, có vẻ là khá rảnh rỗi. Bà ta vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, mắt vẫn hướng về ti vi:
- Vừa nãy là ai đấy, làm gì mà còi xe kêu inh ỏi thế bà phụ bếp???
- Thưa bà… là… là…
Bà phụ bếp bưng ly nước cam đi ra, nhìn thấy cô ngoài cửa, mặt lạnh tanh, lại pha chút vẻ hờ hững, khiến bà cảm giác lạnh lẽo bao vây. Thư đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu bà dừng lại, bà phụ bếp hiểu ý dừng lại, chôn chân một chỗ, nói lấp lửng không lên lời. Bà Ánh Mỹ thấy người phụ việc mãi không trả lời, thành ra phát cáu, lại quát:
- Nước cam của tôi đâu? Tôi hỏi bà sao bà không trả lời? Mau ra đây cho tôi!!!
Tiếng giọng lanh lảnh vang khắp phòng khách lan ra tới cửa chính, nghe rợn tóc gáy. Thư đã quen chỉ thờ ơ, lấy đó là niềm vui, chỉ tội mỗi bà phụ bếp chịu trận, đứng yên một chỗ, run run nhìn cô. Sau cùng bà ta lên tiếng, nói rất nhỏ:
- Thưa cô… cô… Tôi… đi được chưa?
Thư tiến tới bên bà, giọng nhỏ đáp:
- Đưa ly nước này cho tôi, bà vào bếp đi, tôi mang ra cho bà ta.
Bà phụ bếp đã nghe về chuyện của cô với bà chủ, đương nhiên không dám, lại nhìn cô mặt sắc như vậy, càng không biết làm gì, nói chung là vô cùng hoang mang. Thư nhìn rõ trong ánh mắt bà phụ bếp sự sợ hãi, cô cũng đã quen với nó, không phải ai khi gặp cảnh tượng này ở trong ngôi nhà này cũng bình lặng được. Cô dịu giọng nói, rất từ tốn:
- Yên tâm, tội lỗi gì tôi chịu cho bà, đưa đây và mau vào đi!
Thư đoạt lấy ly nước cam từ tay bà phụ bếp, khiến bà ta đứng hình mấy giây, sau đành lủi thủi đi vào trong, vừa đi vừa cầu nguyện cho chính bà ta, vì bà ta mới đến đây chưa đầy tháng, nếu bị đuổi việc vì… thì thật đen đủi.
Thư tiến vào, phòng khách, rất bình tĩnh, từng bước chân chững chạc. Cô đặt ly nước cam xuống bàn, bà Ánh Mỹ tưởng bà giúp việc, toan định mắng mỏ, nhưng thấy có gì đó không đúng, từ bàn tay với cách đặt ly nước xuống bàn đều rất lạ. Bà quay ra nhìn rõ là ai, đến khi nhìn ra đối tượng là Thư thì giật mình, lùi về sau ghế mấy centi, vẻ mặt bà ta ngơ ngác, hai con mắt thì trợn tròn như dọa người. Thư nhìn cái dáng vẻ của bà ta mà không khỏi cười khẩy, ánh mắt nhìn bà từ trên xuống lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Sau mấy giây chấn tĩnh lại, bà Ánh Mỹ ho khan lấy lại phong độ, mặt tỏ vẻ ghét bỏ, lên giọng nói:
- Trời hôm nay có âm u không mà sao mày lại về đây?
Thư vòng ra ghế đối diện bà ta ngồi xuống, dáng ngồi vắt chân kiêu hãnh, nhìn bà ta ánh mắt lạnh nhạt. Cô bình thản tự rót cho mình một cốc nước lọc, uống một ngụm rồi mới đáp:
- Trời rất trong lành, bà không có mắt nhìn à!?! Hay là… mắt bà có khuyết tật gì?
Bà Mỹ giận tím mặt, giọng đanh lại nói:
- Mày… Mày… quá đáng! Mắt bà đây không có tật gì nhé, rất bình thường. Rốt cuộc hôm nay mày về cái nhà này làm gì, có ai mời mày đâu?
- Ồ! Ý gì vậy? Chả nhẽ tôi phải xin phép mới vào được đây sao?
- Cái nhà này không chứa chấp loại mày, cái con hỗn láo!
Bà ta đứng lên chốn nạnh nói, nhìn cô ánh mắt căm ghét. Thư chỉ cười, nhún vai, cũng đứng lên, giọng hờ hững:
- Hừm, nói sao nhỉ, tên tôi vẫn có trong sổ hộ khẩu nhà này, biết sao đây? À quên, tí nữa không nói, ông bố quý hóa hẹn gặp tôi đấy (lúc Thư còn ở Anh nhận được gmail của thư kí công ty), nhưng xem ra không cần rồi, ông ta có vẻ không có nhà.
Bà ta nghe tới đây có chút ngạc nhiên, điều này thể hiện qua đôi mắt. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn quả không sai.
Thư từ tốn uống nốt ly nước, sau cầm túi xách lên đeo, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô nói tiếp:
- Nhìn vẻ mặt này của bà tôi rất vui. Hẹn gặp lại!
Nói xong cô đi thẳng ra cửa chính, lên xe ngồi rồi phóng đi. Bà phụ bếp đứng ở sân đóng cửa cho cô, xong lại không dám vào trong nhà vì bà biết khi vào bà sẽ chịu trận thịnh nộ của bà Mỹ…
Quả thật sau khi Thư đi bà Mỹ ấm ức không thôi, chân dậm xuống nền gạch mấy cái, với tay lấy ly nước cam trên bàn để uống hạ hỏa, nhưng khi uống được hớp mới sực nhớ ra là Thư cầm ly nước này vào. Bà ta không uống nữa, tiện tay đập mạnh xuống bàn làm nước cam sánh ra ngoài, bắn lên bàn kính, nền nhà và chính tay bà ta. Điều này càng làm bà Mỹ tức điên hơn…
Đếm sơ sơ ngày họp bầu chủ tịch ở Lã Thị sắp tới, ngày nữa. Thời gian trôi nhanh thật, đó là điều cô đang nghĩ tới. Mọi thứ đều tiến triển tốt, may có ông ngoại cùng hợp tác với cô trong suốt thời gian bận rộn vừa qua,nếu không cô cũng không có thời gian mà giải quyết hết việc được. Nhắc tới ông ngoại, cô nhớ ra lâu chính cô không về thăm ông hay gọi cho ông một tiếng. Thế là cô lại quyết định tới nhà thăm ông ngoại mình…
Biệt thự số , đường Đằng Lâm…
Ông Minh đang chăm chỉ tưới cây ở ngoài vườn. Tưới cây là thú vui mới đây của ông. Có lẽ vì tuổi đã già, lại sống một mình cô đơn trong ngôi biệt thự vừa rộng vừa to này, không khỏi chán chường mà tìm thú vui tao nhã. Như bao người bạn già khác, ông cũng theo thú vui tỉa, tưới cây. Dù ban đầu cảm thấy nhàm chán, nhưng về sau lại thấy thật có ích, vừa hít thở không khí trog lành, vừa thư thái mà nhàn hạ. Dần dần nó trở thành công việc mỗi ngày của ông.
Lúc Thư tới ông Minh cũng không biết, vẫn đang chăm chỉ tỉa tót cây. Thư bước vào vườn, nhìn thấy ông như vậy cũng thấy an lòng, vì có thể thấy ông thoải mái, khỏe mạnh đứng đó như vậy là tốt rồi. Cô nhớ không nhầm ông cũng chục mấy rôi chứ không ít ỏi gì. Mái tóc ông điểm bạc nhưng so với những người cùng chăng lứa thì vẫn thấy trẻ trung hơn. Người già không khỏi không có bệnh, nhưng so với người khác ông cô bệnh cũng nhẹ, chỉ là tiểu đường, có thể tùy chỉnh đồ ăn là được. Thư đi tới gần ông, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ông mình từ khi nào thích tỉa tót cây thế nhỉ?
Ông Minh nghe thấy giọng này, đoán ngay là Thư_ cháu gái mình. Ông ngừng lại công việc của mình, quay lại nhìn cô cười hiền hòa, tay gãi gãi đầu chữa ngượng:
- Thú vui tuổi già mới thôi. Cháu gái tôi hôm nay về thăm tôi hạnh phúc quá!!!
Thư cười nhẹ, cũng đủ tươi, bình thản nói:
- Bổn phận của người làm cháu mà. Ông vẫn khỏe chứ?
Ông cười cười, gật đầu, ý là không sao, tiến dần về phía bàn trà ngay gần đó, bảo:
- Lại đây ngồi đi!
Thư nghe lời ông đi đến chỗ ghế ngồi. Ông Minh từ tốn rót nước trà đào vào chén nhỏ đưa cô uống, cũng tự rót cho mình một chén.
Sau một lúc cả hai thưởng trà thì ông mới lên tiếng:
- Chuyện cổ đông ta đã lo liệu xong, số cổ phần của họ cộng lại với của cháu và ta đủ để đuổi mấy người kia ra khỏi công ty rồi. Ta cũng chỉ có thể giúp tới đây, phần còn lại cháu tự lo liệu nhé!
- Vâng, ông vất vả rồi. Cháu cũng lo liệu xong mọi chuyện cần thiết rồi, chỉ đợi tới ngày hôm ấy thôi.
Thư điềm đạm uống nước, rồi nói. Ông Minh thở dài, lại nói:
- Xong xuôi chuyện này nghỉ ngơi đi, cháu cũng không thể sống mãi trong quá khứ mãi được. Mau nhanh thành đạt rồi kiếm một tấm chồng tốt. Trước lúc ông chết mới yên lòng cho mày được.
Thư nghe vậy bật cười thành tiếng, đáp:
- Ông yên tâm. Cháu sẽ hốt nhanh một thằng rể. Mà ông còn trẻ vậy, còn sống thọ lắm.
Ông Minh nghe cháy gái mình nói vậy cũng yên lòng phần nào, gật đầu cười, lại hỏi:
- Thế giờ có thằng nào chưa? Có rồi thì mau mang về đây ta duyệt!
Thư gãi gãi đầu, không tự nhiên trả lời:
- Ừ thì, mới có thôi ông. Cháu gái ông xinh đẹp như vậy.
Ông lại cười thành tiếng, vang cả khu vườn. Ông Minh giục:
- Mau mau mang về đây. Ta muốn xem ai lọt vào con mắt xanh cháu, bằng tuổi à???
Thư mỉm cười nhẹ nhìn ông, trong lòng nhớ tới bóng dáng Long. Ông Minh nhìn vẻ mặt này của cô cháu gái biết ngay mình đoán đúng, vốn định nói gì nhưng lại để trong lòng, ông nghĩ sau này nói cho cô biết cũng không hẳn là muộn.
Buổi chiều hôm ấy yên ả như vậy, trong khu vườn có hai ông cháu Thư vui vẻ trò chuyện..