Thư tỉnh lại cũng quá trưa...
Người dậy cũng không khấm khá hơn là mấy, như kiểu người đi mượn, thật sự rất mệt mỏi. Mắt cô hơi sưng, có lẽ do khóc, song cũng do vừa ngủ dậy. Thư đứng dậy khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh. Nhìn chính bản thân mình trên gương, sắc mặt tiều tụy hơn cô đã tưởng. Cô xốc nước vào mặt, rửa mặt mấy lần cho tỉnh táo, chải lại đầu tóc, thay quần áo xong xuôi, rồi lại bắt tay vào trang điểm. Nói là trang điểm, tưởng là cao xa nhưng thực chất không phải, cô chỉ đánh thêm tí son cho mặt có chút sức sống, dậm thêm tí phấn nền dưới mọng mắt che đi phần đang sưng kia mà thôi.
Sau đó Thư đánh xe rời khỏi nhà…
Tòa nhà chính của công ty Lã Thị nằm giữa lòng thành phố, nó cao đến mấy chục tầng, nhìn từ dưới ngước lên mà thật chót vót, nỗi bật giữa nền trời xanh.
Thư đỗ xe ngay trước cửa công ty, rồi chững chạc bước xuống. Nhân viên bảo vể đứng ngoài nhìn cô khá quen thuộc, song cũng nhìn dáng vẻ sành điệu mà đánh giá, biết là người có tiền, đương nhiên xung phong tiến tới nhận đánh xe vào bãi. Trong khi đó, Thư bình lặng đứng đấy cách cửa chính không quá xa, nhìn qua một lượt tòa nhà, sau mới tiến vào bên trong…
Qua cửa chính, cô tới thang máy và đi lên tầng , tầng làm việc chính của quan chức cấp cao trong công ty như tổng giám đốc, phó tổng, phòng họp lãnh đạo các ban,…
“Đinh”, thang máy tới nơi dừng lại, phát ra âm thanh báo hiệu. Thư bước ra thang máy, vốn đã quen thuộc với nơi này, cô theo bản năng đi về phía phòng tổng giám đốc. Nhìn thấy cô, cả hai người thư kí có vẻ đứng hình, nó hiện rõ trên gương mặt họ, cô biết là như vậy. Cả hai cúi chào cô nghiêm túc, một người bước ra, khuôn mặt cố tỏ ra hài hòa nhìn cô, giọng nói cứng nhắc:
- Tiểu thư, sao hôm nay cô lại tới đây! Cô tới gặp Lã tổng phải không ạ? Ngài ấy đang ở trong phòng chính, cô có cần tôi dẫn đường không???
Thư dừng bước chân, nói:
- Ông ta ở trong phòng, tốt đấy, tự tôi vào, cô là việc đi!
Người thư kí lí nhí đáp “vâng” một tiếng, lại kính cẩn cúi người chào lần hai. Dù sao cũng là đại tiểu thư Lã Thị, thân phận thư kí nhỏ bé này mới không dám đắc tội…
Thư đi tới phòng tổng giám đốc, dừng bước trước nó. Cô biết, đằng sau cánh cửa này mình sẽ gặp ai, dù căm ghét nhưng cũng đã đủ hiểu về người đó, có chút khó chịu trong lòng. Thở hắt một hơi, vẻ mặt Thư dù vậy cũng không dễ nhìn hơn là bao, vẫn vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo đã thấm nhuần, dù thế nào trước mặt người đó vẫn không thể thay đổi được, giống như lòng cô vậy!
Cô không gõ cửa, lập tức đẩy cửa vào. Tiếng cửa kêu cạch một tiếng, khiến người vốn dĩ ở trong căn phòng không khỏi giật mình nhẹ, lại tự hỏi không biết ai lại không có phép lịch sự như vậy. Cho tới khi nhìn rõ khuôn mặt và biết là Thư, lòng ông Minh Quân càng không thoải mái hơn, lí do hẳn ai cũng đã biết… Hiển nhiên, ông Min Quân lên tiếng phàn nàn:
- Nuôi ăn học bao nhiêu năm thế, chả nhẽ không biết gõ cửa là phép lịch sự tối thiểu sao? Sao con đến mà không báo trước???
Thư nghe mới vậy mà không khỏi chói tai. Cô sải chân đi tới phía sô pha ngồi xuống, sau mới đáp:
- Làm ơn, ông đừng làm tôi buồn nôn, ông gọi tôi một tiếng “con” không thấy gượng mồm sao? Tôi thích tới đây, ông quản được sao?! Ngưng nói mấy câu vô nghĩa ấy đi…!
Ông Minh Quân biết ngay là sẽ như vậy, cũng hơi cứng họng, nhưng lại nhịn xuống cơn tức giận để trong lòng. Từ bàn làm việc đi tới chỗ sô pha tiếp khách, ông Quân ngồi xuống đối diện cô. Cô ngồi đó khí thế bức người, cái vẻ mặt lạnh lùng ấy khiến ông có phần không mấy thoải mái. Ông hằng giọng mấy cái, lấy lại khí thế, lên tiếng:
- Đằng nào con cũng tới đây, ta đỡ phải tới trường tìm. Ta là muốn thương lượng với con về chuyện họp cổ đông sắp tới!
Thư cười khẩy, ánh mắt cô không rõ ý tứ gì, giống như cô vốn đã biết sẵn rồi. Cô cũng từ tốn đáp:
- Chà, sớm biết như vậy, nếu tới trường gặp nhau có lẽ sẽ có chuyện vui hơn, thật là tiếc. Ông cũng thẳng tính thật đấy, đề cập vấn đề thẳng thừng!!!
Ông uống một ngụm trà tự mình rót ra, rồi mới tiếp lời:
- Con hẳn cũng biết rồi, không phải sao?!
Ánh mắt ông nhìn cô phức tạp, cô cảm nhận được. Thư chỉ bình thản:
- Tôi đâu phải đứa trẻ khờ khạo lên ba gì nữa để ông dễ lừa gạt như xưa được!
- Cái con bé này, không thể nói dễ nghe hơn được sao, dù sao tao cũng là ba mày đấy!!!
Ông Minh Quân nghe lời châm chọc của cô không khỏi tức giận, giọng nói cũng không còn ôn nhu như trước, mặt lộ rõ vẻ sắp hết kiên nhẫn tiếp chuyện với cô.
Thư lúc này bình tĩnh rót trà vào chén trên bàn, động tác thuần thục, sau nhâm nhi, dáng vẻ chẳng mấy quan tâm tới ông.
Thở hắt một hơi, ông Quân mới dịu giọng nói tiếp:
- Không nói tới chuyện ngày xưa nữa. Hiện tại sắp tới ngày bầu cổ đông, dù sao cũng là người trong nhà, cũng không thể tranh giành với nhau được, làm trò cười cho thiên hạ lại càng chả đẹp đẽ gì. Ta muốn thương lượng với con, hai chúng ta hòa giải…!
Thư nghe tới đây chỉ biết cười trong lòng, vẫn giữ thái độ im lặng nghe hết chuyện. Ông Quân không thấy cô phản bác gì, càng hòa hoãn nói:
- Chuyện ngày xưa vốn đã là dĩ vãng rồi, con cũng không thể đem hận ta đến suốt đời được, có một số chuyện vì tương lai lại càng nên bỏ qua. Ta hi vọng trong kì họp cổ đông tới, con sẽ giúp ta vẫn ngồi chức tổng giám đốc này, thay vào đó ta sẽ chu cấp về mặt kinh tế cho con ăn học hay chi tiêu gì cũng được một cách vô tư. Như vậy không phải ổn thỏa sao??!
Tới lúc này, Thư mới lên tiếng đáp lại, giọng giễu cợt:
- Nghe thật sự đầu xuôi đuôi lọt quá! Bà Ánh Mỹ liệu có biết ông nói với tôi ngon ngọt như vậy không nhỉ?
- Chuyện này ta sẽ về với cô ấy sau, trước tiên mọi chuyện chỉ có hai chúng ta giải quyết với nhau thôi._ Ông Quân nói ngay
- “Chúng ta”? Haha! Đừng gộp tôi với ông vào một hạng người. Ông nói nghe thật buồn cười, “thương lượng, hoà giải”??? Quá khứ ông gây những lỗi lầm gì, bảo tôi quên đi, tôi hận ông đến tận xương tủy còn chưa hết, ông lấy tư cách gì mà gọi tôi là con, nhờ tôi giúp!!! Đừng lôi cái danh nghĩa là ba tôi ra, ông càng không xứng đáng! Thật nực cười mà! Sẵn đây cũng nói luôn, chính cái ngày họp cổ đông, tự tôi sẽ đạp ông ra khổi cái ghế đó, lo mà liệu đi!
Dồn nén đã lâu, cô tuôn một tràng, giọng nói vốn đã lạnh xen lẫn sự tức giận khi nhắc tới chữ “quá khứ” càng khó nghe hơn. Thư đứng dậy rời đi. Cánh cửa gỗ nặng nề không hiểu sao dưới tay cô lại nhẹ nhàng kì lạ, “ầm” một tiếng vang dội cả căn phòng. Ông Minh Quân vẫn còn đứng hình, dự cảm được tương lai không tốt, xong cơn đau dầu lại ập tới, khiến ông càng mệt mỏi hơn, ngả người về đằng sau chống đỡ. Căn phòng cứ thế rơi vào tĩnh lặng…