Trong nghi thức đăng cơ hoa lệ, tân Lang Vương cầm lấy nhành lúa mạch… À không, là dồn khí đan điền hợp thành khí hải, sau đó phát biểu trước toàn thể lang sói.
“Ta rất vui khi có cơ hội được đứng trên vương tọa này. Thành tựu của ta, cho tới thời điểm này, là nhờ sự ủng hộ của tất cả mọi người. Trước mặt tất cả, ta xin được cảm tạ phụ mẫu ta, nếu như không có bọn họ, sẽ không có ta của ngày hôm nay. Thứ nhì, ta xin cảm tạ người đại diện của ta, cảm tạ công ty quản lý của ta, cảm tạ CCTV, cảm tạ MTV, cảm tạ đông đảo các fan hâm mộ của ta, ác! Ta yêu các ngươi! (Ghi chú: Hét lên)
Sau cùng, còn có người cha vẫn luôn yên lặng ủng hộ sau lưng ta… Cha, tuy ta không phải con ruột của ngươi, nhưng ngươi đối xử với ta còn hơn cả con ruột! Ta yêu ngươi, cha!”
Sau khi tiểu hài niệm xong câu ấy, ta thẳng lưng, bốn chân từ tốn bước ra, dưới đài là hoa tươi và tiếng hô vang, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay đồng loạt nổi lên. Ta nhanh nhẹn sà vào hai cánh tay dang ra của tiểu hài tử, y cũng nhanh nhẹn ôm ta vào trong ngực. Đối mặt hàng tỉ lang dân, tiểu hài tử tiếp tục ba hoa chích choè diễn thuyết. Nói đến cuối cùng, giữa tình cảm nồng thắm của quần chúng, tiểu hài tử kết thúc: “Bài diễn thuyết đến đây là chấm dứt, cảm tạ mọi người, không cần tung hoa, không cần vỗ tay, cảm tạ!”
Dưới đài tung hoa liên tục, vỗ tay không ngừng.
Tiểu hài tử hoa lệ ôm ta chạy về cung điện xa hoa từ nay trở đi sẽ thuộc về y. Nơi gọi là giàu sang nhưng tham ô, hủ bại này khiến ta ôm chầm cột nhà không muốn đến, nhưng vẫn là bị tiểu hài tử gỡ ra mang đi.
Tiểu hài tử hôm nay ăn mặc rất đẹp tuấn tú, nháy mắt mấy cái liền có một đám lão thái thái tim hường bay đầy mắt, xoay người một cái liền khiến đám đại thẩm trung niên nhộn nhạo xuân tâm. Một thân hắc bào tráng lệ thêu du long tám đầu màu tro, phân bố tuỳ tiện trên tay áo, trước ngực, vạt áo của tiểu hài tử, khí phách mạnh mẽ phát lên bốn chữ quân lâm thiên hạ… Sorry, ta kích động quá rồi, nói chung là lúc tiểu hài tử ôm ta, nước bọt ta rơi rớt đầy đất, mỹ nhân đang ôm a! Lúc này mới gọi là mỹ nhân đang ôm a!! ( Ghi chú: mỹ nhân đang ôm = mỹ nhân đang ôm tiểu dương ta)
Hôm nay, tiểu hài tử vội vàng đến vội vàng đi vội vàng tới vội vàng lui, nhét ta vào tẩm cung mặc ta tiểu tiện thế nào cũng chẳng quan tâm. Thẳng đến ba ngày sau mới nặng nề trở về, ngã đầu ôm ta ngủ. Sau khi tỉnh dậy, y hăng hái bừng bừng nói với ta thế này: “Cha, mấy ngày hôm trước ta phát hiện trong cung có một bể tắm lớn… Không, là hồ tắm lớn, chúng ta cùng đi tắm đi.”
Ta nói: “Be be be!” Ý là: “Tốt tốt, cha ngươi cả đời này còn chưa được đặt chân vào bể tắm… À không, hồ tắm!”
Vậy là tiểu hài tử ôm ta kích động đi tắm… Đến hồ, hồ to đến mức không có ranh giới, ta bơi lội nửa ngày, bơi tự do, bơi bướm, bơi ếch gì đó… hết thảy thử một lần. Phía sau, tiểu hài tử rầu rĩ hỏi ta: “Cha, dương biết bơi hả?”
Ta nói: “Be be be be?” Ý là: “Không biết a… Sao thế?” Tiểu hài tử phiền muộn một trận, xoay đi không để ý tới ta nữa.
Qua một lúc lâu, ta bơi mệt, chạy đến ngồi bên người ngồi y, một thân lông trắng ướt sũng. Tiểu hài tử không biết từ đâu lấy ra lai một viên đan lớn lóng lánh sắc vàng… không, là đại hoàn đan, hỏi ta: “Cha, đây là thứ ta nhọc lòng tìm kiếm mấy ngày nay, ngươi biết là cái gì không?”
Ta nói: “Be.” Ý là: “Biết chứ.”
Thế là ta mà bắt đầu đoán.
“Be? ( Thập toàn đại bổ đan?)” —— “Không phải.”
“Be be? ( Ngưu Hoàng giải độc hoàn?)” —— “Cũng không phải.”
“Be be be? ( Tuyệt tình đan?)” —— “Cũng không phải.”
“Be be be be be? ( Hàm tiếu bán bộ điên?)” —— “Cũng không phải.”
Ta nổi giận, đó là thứ đồ chơi gì vậy.
Cuối cùng tiểu hài tử mang theo ánh mắt tôn kính nhìn đại hoàn đan, sau đó nhét nó vào trong miệng ta, nói: “Cái này gọi là cửu chuyển thanh xuân lượng lệ đan.”
Y nói tiếp: “Đây là thứ tốt có thể khiến ngươi thành hình người ‘vừa trẻ lại đẹp’ a!”